Chương 2

Trình Yên tỉnh lại nhìn thấy bản thân được bao bọc trong một cái vòng tròn, không gian xung quanh chỉ toàn một màu trắng của những đám mây trôi bồng bềnh. Nàng có chút không thích ứng với tình huống hiện tại, không biết bản thân vì sao lại ở nơi này, cũng không biết làm thế nào nàng lại có thể từ nơi thực hiện nhiệm vụ xuyên đến đây. Trình Yên cố nhớ lại từng chi tiết mới vừa rồi, đột nhiên, đồng tử nàng co lại, đại não cũng hiện lên hình ảnh về chiếc ngọc bội xanh.Ý thức được bản thân đến đây có liên quan đến chiếc ngọc bội nàng nhặt được. Trình Yên vừa đau đầu lại hối hận vì hành động vừa rồi.

Trong khi những cảm xúc rối bời cứ liên tục đan xen khiến Trình Yên bức bối, từ trong không trung yên tĩnh vang lên một đạo thanh âm giọng nữ trong trẻo.

Mà điều khiến Trình Yên quan tâm ở đây sau khi nghe được tiếng nói đó không phải bởi vì nàng ở nơi kì quái này nghe được giọng nói, mà là...thanh âm của người này...như thế nào lại giống với nàng?

"Trình Yên, cô cuối cùng cũng đến."

Thật giống a!

Không khác một chút nào!

Trình Yên không nhịn được mở trợn tròn hai mắt. Nàng xoay người tứ phía tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.

"Cô tìm tôi sao?"

Như nhìn thấy được sự tìm kiếm từ Trình Yên, một nữ nhân từ trong không gian bước ra ngoài.

Nàng ta mặc trên mình một bộ bạch y màu trắng, bước đi dịu dàng uyển chuyển, cử động tay chân cực kỳ đoan trang thùy mị. Vừa nhìn vào, liền biết được nữ nhân này xuất thân trong một gia đình có gia giáo lễ nghĩa rất tốt.

Đôi mắt Trình Yên bị nữ nhân bạch y thu hút, nàng quan sát nữ tử này từ đầu đến cuối, cuối cùng, ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt nàng ta.

Một bản sao của mình?

Trình Yên thầm cảm thân trong long, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt càng không thể che giấu được.

Nàng cố gắng trấn định bản thân, thanh âm bình tĩnh nói: "Cô là..?"

Nữ tử bạch y mỉm cười, nàng nhẹ nhàng đi đến gần chỗ Trình Yên cẩn thận giải thích với nàng.

"Tôi là cô...nhưng cũng không phải cô."

Trình Yên nghe hiểu lại cảm thấy cũng không hiểu.

Nàng hơi ngốc ra nhìn nữ tử, chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại bị thanh âm nữ tử cắt ngang.

"Tôi là Trình Yên - con gái thứ ba của Thừa Tướng Thanh Long Hoàng Triều Trình Lam Sơ."

"Tôi biết cô thắc mắc vì sao mình lại đến đây, nhưng tôi chỉ có thể nói ngắn gọn. Cô ở thế giới kia...đã chết. Mà tôi, ở thế giới này cũng chết đi."

"Hai chúng ta chết cùng một thời điểm vì vậy dẫn đến sự liên kết thời không, cánh cửa không gian mở ra cho phép chúng ta gặp được nhau. Nhưng trong hai chúng ta...chỉ có một người được sống."

"Và tôi...nhường cơ hội này lại cho cô."

"Nhường tôi?!" Trình Yên không tin được mà lên giọng.

Sẽ có người đồng ý nhường cơ hội sống cho người khác sao?

"Phải. Nhưng tôi muốn cô giúp tôi một chuyện."

"Trình Yên" bước đến gần vị trí của Trình Yên thêm mấy bước. Giọng nói của nàng cũng nghiêm túc rất nhiều, trong ánh mắt lại là không che giấu được sự bi thương cùng căm phẫn.

"Năm 14 tuổi tôi được gả vào cung trở thành phi tần của Nữ Đế Dạ Thanh Lan. Mối hôn sự này, lúc đầu do Nữ Đế chủ động yêu cầu nhưng không biết vì sao trong đêm động phòng đó, ngài ấy lại đột ngột bỏ đi. Để tôi một mình trôi qua đêm quan trọng nhất trong đời người con gái. Mà cũng từ sau đêm đó, trong cung lan truyền ra những lời đồn, nói rằng tôi bị Nữ Đế chán ghét. Trong suốt 2 năm nay, Nữ Đế luôn không đến gặp tôi, thậm chí một ân điểm ngài ấy cũng không cho. Vì sự lạnh nhạt đó, tôi trở thành tâm điểm để người người trong cung bát nạt. Cái chết của tôi...cũng vì sự bị bắt nạt mà thành."

"Trình Yên...tôi biết tôi và cô khác nhau. Cô rất tài giỏi nhưng còn tôi...tôi chỉ là một nữ tử nhu nhược mặc cho số phận trôi nỗi không tìm được hướng đi cho mình. Tôi nhường cho cô cơ hội sống, chính vì muốn cô giúp tôi báo thù. Hi vọng cô tạo nên một nhân sinh mới cho Trình Yên."

Càng kể sâu hơn, "Trình Yên" lại càng nhớ đến những chuyện xảy ra trong suốt 2 năm qua. Thanh âm "Trình Yên" nghẹn ngào, nói ra từng lời kể, cũng gửi gắm đến Trình Yên khát vọng được trả thù thông qua lời nói của mình.

Mà Trình Yên, cũng không kiềm được thay "Trình Yên" bất bình.

Hai người đến từ hai thế giới khác nhau.

Một người đáng thương hệt chú chim hoàng yến bị vây hãm trong chiếc l*иg kín mãi không tìm được lối ra.

Một người lại như một mầm non bị vây trong lớp bùn đất của xã hội phức tạp, ngày ngày trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc. Trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, rồi dần dần trưởng thành, ươm mầm trở thành cây lớn, che chở cho bản thân, che chở luôn cho cả những mảnh đời đơn côi đáng thương trong xã hội.

Thời đại nào cũng có sự bất công và dơ bẩn.

Thời cổ đại, sống dưới đất cai trị của vua chúa, kẻ quá mạnh, quá thông minh cũng bị diệt trừ. Người quá yếu, quá nhu nhược càng không sống được.

Thời hiện đại, sống dưới sự che chở của pháp luật. Nhưng luật pháp cũng không mang lại sự công bằng cho tất cả mọi người.

Nếu "Trình Yên" đã không thể trở thành chú chim ngoan cường tự tông phá khỏi l*иg giam.

Vậy thì, Trình Yên sẽ là người giúp nàng ấy vẽ lại một nhân sinh mới.