Chương 4

Nhưng lúc ấy Quý Hàn đã xuống xe, không hề hay biết những chuyện này.

Thân hình cao lớn và đôi chân dài của hắn, không quá quen thuộc với những chiếc xe ngựa ở thời đại này, lúc ngồi lên cảm thấy rất không thoải mái.

Đứng bên vệ đường, hắn khẽ cử động cổ, sau đó cử động cơ bắp một chút, hắn cảm thấy lưng mình đau nhức, không phải là bị roi đánh vào mà là đã bị rách.

Hắn sờ vào chiếc ví teo tóp đặt bên hông, số tiền nhỏ còn sót lại trong đó là của mẹ ruột nguyên chủ, bà đã đem cầm chiếc vòng ngọc đeo khi lấy chồng, đổi lấy số tiền này, đưa cho hắn phòng thân.

Vì vậy, bây giờ hắn chỉ muốn kiếm tiền càng sớm càng tốt để ổn định cuộc sống.

Khi đến cuối con đường, hắn thuê tạm một chiếc xe ngựa cũ kỹ rẻ tiền, rồi nhờ người đánh xe ngựa chở đến một hang động ở ngoại ô thành.

Người đánh xe ngựa lái xe chạy vòng vòng suốt ngày, tự nhiên sẽ biết nơi nào có xưởng sản xuất đồ sứ, nên dẫn hắn đến một công xưởng ở ngoại thành.

Sau khi xuống xe, Quý Hàn bảo người đánh xe đợi ở cửa, một mình hắn sẽ đi vào bên trong.

Ông lão đang thu dọn đồ đạc ngẩng đầu nhìn vị quý tộc trẻ tuổi mặc áo gấm, lập tức dừng hẳn việc đang làm, nhấc tạp dề lên, lau tay rồi đi tới hỏi.

“Thưa ngài, ngài đến đây để mua đồ sứ sao?” Giọng điệu của ông lão có chút không chắc chắn.

Bởi vì ông ấy có thể nhìn ra, chàng thanh niên trước mắt ăn mặc rất sang trọng, chắc hẳn có thân phận khác thường, cũng không thể nào thích những đồ vật có ở đây được.

Quý Hàn nhìn về phía trong hang động đầy bụi bặm, xung quanh đủ các loại đồ sứ lớn nhỏ, mặt đất chất thành đống, còn có các loại vật liệu làm sẵn hắn cần dùng.

Hắn lập tức vui vẻ, ngoảnh mặt đi, nói với ông lão rằng mình muốn mượn lò nung của ông lão, còn nói rằng hắn sẽ trả cho ông lão một số tiền lớn.

Ông lão nghe nói có tiền cũng không hỏi han gì thêm mà đồng ý luôn, sau đó nhường chỗ cho hắn rồi đi lấy đồ sứ ở vị trí khác.

Quý Hàn vén một góc áo choàng lên, buộc vào thắt lưng bên hông, xắn tay áo lên gọn gàng, lộ ra một phần cánh tay rắn chắc.

Sau đó hắn bắt đầu tập trung vào việc trộn nguyên liệu và đất, hắn lưỡng lự, không tính toán khối lượng mà chỉ tách riêng thành tám loại, hắn muốn xem khối lượng nào sẽ cho ra kết quả ly thủy tinh tốt nhất.

Sau đó, chỉ có những ly thủy tinh nguyên mẫu hoàn hảo nhất mới có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt.

Ông lão đang cầm một thứ trông giống bát nhưng không phải là bát , ly không nhìn ra ly đặt vào trong lò nung, ông lão cảm thấy cái thứ này của hắn, cho dù có nung đi chăng nữa cũng sẽ rất lãng phí.

Sợ nói thẳng sẽ làm mất thể diện của vị thiếu gia cao quý trước mặt, ông lão cũng không lên tiếng, chỉ nói với hắn rằng chiều mai có thể mở lò nung.

Khi hắn trở lại phủ công chúa, trời cũng đã tối.

Quản gia thấy hắn quay lại, lập tức chạy tới đón, nhìn thấy phò mã vừa bị đánh ngày hôm qua, ông ta rất hưng phấn, trông bộ dáng như không xảy ra việc gì!

Ông ta cũng rất mơ hồ, hôm qua bị đánh thảm như vậy, mãi đến khi bị ném vào kho củi cũng không thấy hắn phát ra chút tiếng động nào!

Làm nô tài hơn mười năm, đi theo chủ tử đã lâu như vậy, gặp gỡ không ít những quý tộc tôn quý giàu có, ông ta sớm đã tôi luyện được cách quan sát người khác.

Chắc chắn, vị phò mã trước mặt là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, không nên đắc tội với hắn, ông ta bèn cúi người về phía trước, cung kính nói với hắn.

“Bẩm phò mã, công chúa bảo người lúc quay về đến thư phòng tìm nàng."

Nghe quản gia nói vậy, Quý Hàn khựng lại một chút, sau khi trở về hắn muốn tắm rửa một chút rồi bôi chút thuốc chữa trị vết thương hơn!

Bởi vì hiện tại trên lưng của hắn vết thương đã kết vảy lại, hắn sợ nếu không kịp thời chữa trị, vết thương sẽ bị viêm nhiễm, thậm chí có thể sẽ chết…

Nhưng xét thấy công chúa ghét hắn như vậy, nếu không có việc gì nàng tuyệt đối sẽ không để thái giám đứng đợi ở cửa chính này, chờ hắn quay về rồi thông báo.

Lại nghĩ tới chuyện bôi thuốc, vẫn là bỏ đi, quay về thoa một chút cũng không mất quá một phút rưỡi!

"Dẫn đường đi.”