Chương 1: Xuyên Không

Quý Hàn bị tai nạn xe, xuyên về thời cổ đại, đột nhiên trở thành phò mã.

Vừa mở mắt, hắn đã nghe được một giọng nói còn rất non nớt, có chút đanh đá.

"Công chúa dặn cứ dùng toàn lực đánh hắn, đừng đánh chết là được."

Nàng ta chưa nói xong, roi đã quất lên thân thể Quý Hàn, chỗ bị roi quất qua, chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện nhiều đoạn ký ức hết sức xa lạ.

Hôm nay là ngày đại hỷ của nguyên chủ, cố gắng dùi mài kinh sử mười mấy năm, vừa thi đậu trạng nguyên cách đây không lâu, do nguyên chủ có tướng mạo và tài năng xuất sắc, nên được hoàng đế ban hôn, trở thành phò mã.

Tên này giống như uống phải nướ© ŧıểυ ngựa, lấy hết can đảm, nhưng sau khi nhìn thấy công chúa ốm yếu, liền không kiềm chế nỗi.

Hắn muốn làm trái ý của công chúa, ép buộc công chúa phải nghe lời mình, ước mơ trở thành nam nhân có tiếng nói nhất trong phủ.

Chưa thực hiện được đã bị công chúa ném bình hoa vào người, lập tức đi chầu diêm vương.

Sau đó hắn mới xuyên qua, chiếm lấy cơ thể này.

Một lúc sau, cơ thể Quý Hàn đã dính đầy máu, nha hoàn của công chúa mới ra lệnh cho người hầu dừng tay lại.

Sau đó Quý Hàn bị xách lên, ném vào trong phòng củi.

Cả đêm Quý Hàn không chợp mắt nổi, chịu đựng sự đau đớn, nằm suy nghĩ kỹ về những chuyện này, nguyên chủ này của hắn, cùng tên cùng tuổi với hắn, gia đình lại nghèo khó, mẫu thân còn đang ở căn nhà tranh ngoài thành.

Mẫu thân vì công danh của hắn mà ngày đêm vất vả thêu khăn, giặt quần áo thuê cho người khác để đổi bạc, nuôi con cái ăn học.

Nhưng nguyên chủ lại không tim không phổi, sau khi đậu trạng nguyên, liền bỏ rơi mẫu thân của mình.

Nghĩ đến chuyện này, hắn liền nghĩ cách để thay đổi cuộc sống của mình, muốn cho mẫu thân của nguyên chủ sống một cuộc sống sung túc hơn.

Sáng hôm sau, cửa phòng củi được đẩy ra.

Người mở cửa chính là nha hoàn ngày hôm qua, nàng ta là nha hoàn Tiểu Thúy, nha hoàn thân cận bên cạnh công chúa, đi phía sau nàng ta còn có hai nha hoàn khác, một người cầm y phục, một người cầm giày.

Dưới sự phân phó của Tiểu Thúy, hai nha hoàn kia bắt đầu cởi hỉ phục rách nát trên người của Quý Hàn ra, sau đó lại mang y phục màu lam cho hắn.

Bọn họ cũng chỉ sửa soạn qua loa, nhưng gương mặt đẹp trai kia đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn qua tướng mạo của Quý Hàn rất đàng hoàng, dáng người cao ráo, do có y phục làm nền, cả người toát ra vẻ giàu có.

Nha hoàn đi tới đỡ hắn, dìu hắn đến cổng chính ở phủ công chúa.

Sau đó lên một chiếc xe ngựa đã sớm đợi sẵn ở cổng.Vừa bước vào, vén rèm lên, hắn đã thấy một cô gái môi đỏ răng trắng, đó chính là mỹ nhân mà hắn ngày đêm trông ngóng, nhìn thấy nàng, Quý Hàn liền cảm thấy đau nhức khắp toàn thân.

Bởi vì người phụ nữ này chính là công chúa, cũng là nương tử của hắn.

Hoa Dương công chúa ngồi trong xe ngựa, lạnh lùng khinh thường ghé mắt nhìn nam nhân vừa bước lên xe, khi ánh mắt hai người chạm nhau, nàng cảm thấy nam nhân ở trước mặt của mình đã không còn dáng vẻ nghèo khổ như lúc trước nữa.

Nàng cảm thấy hắn dường như đã thay đổi, nhưng lại không biết nên diễn tả như thế nào.

Nàng nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua hắn muốn làm với mình, liền cảm thấy chán ghét, nên cảnh cáo hắn.

"Nếu ngươi còn làm ra chuyện giống như tối hôm qua, bổn công chúa sẽ không tha cho ngươi."

Nghe thấy nàng uy hϊếp, Quý Hàn liền gật đầu, giống như một con chó, hắn không kiêu ngạo, cũng không lấy lòng nàng.

"Tiểu nhân đã biết, công chúa cứ yên tâm."

Giọng nói của hắn có chút thề thốt.

Hắn vừa nói xong, công chúa Hoa Dương liền lạnh lùng gật đầu, trong đôi mắt còn ẩn chứa sự chán ghét đầy khinh miệt.

Nhìn thấy công chúa khinh thường mình, Quý Hàn đổi sang ngồi cách xa một đoạn, hắn sợ lại khiến cho công chúa mất hứng, mình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của nàng.

Trong lòng hắn cũng bắt đầu tính toán, làm phò mã không thể vào triều làm quan, vậy cứ làm một thương nhân đi.

Bất kể ở thời đại nào, có tiền mới có được quyền thế.