Chương 10: Biến thân

“Diệu, tôi muốn... Đi tiểu, đi tiểu.”

Tốt xấu cũng là linh hồn trưởng thành, câu nói này có hơi xấu hổ. Bạch Nguyên không dám nhìn hắn, chỉ yên lặng cúi đầu để giảm cơn nóng trên mặt.

Diệu vô thức sờ lên bụng cậu, nó hơi gồ lên.

Hắn đứng dậy, không đợi Bạch Nguyên nói chuyện đã ngậm phần gáy của cậu đi ra bên ngoài.

Tim Bạch Nguyên đập thình thịch, nhưng mà khi nhìn tuyến đường là bên ngoài hang động thì an tâm.

Lần này, cậu đã thấy rõ dáng vẻ bên ngoài của hang động.

Bên ngoài hang động là một cái sân trời cao cao rộng lớn như cái sân bóng rổ, phía dưới là cái dốc thoai thoải, chất đầy tuyết thật dày.

Diệu không dẫn cậu xuống phía dưới, mà đi vòng quanh ngọn núi.

Đi được ba năm phút, Bạch Nguyên bị thả xuống.

Cậu nhìn cái hố to trước mặt, cho dù là mùa đông, cũng có thể ngửi được nhiều mùi hương.

Diệu: “Đi tiểu đi.”

Bạch Nguyên ngơ ngác nhìn hắn. Đôi tai bị gió thổi cứng ngắc. Cậu thấy con sói đen bự nhìn mình chằm chằm thì lắp bắp nói: “Anh... Anh đừng nhìn.”

Diệu cười nhẹ.

“Được, không nhìn.”

Hắn quay đầu đi.

Bạch Nguyên bặm môi, còn muốn kêu hắn đi xa hơn. Thế nhưng tai sói nhạy bén như vậy, hắn ở chỗ này vẫn có thể nghe thấy động tĩnh trong động.

Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong...

Tiếng nước tí tách truyền ra, trên mặt Bạch Nguyên nóng lên, lỗ tai chíp bông càng thêm trắng nõn.

Cậu bất chấp con sói đen lớn sau lưng, đôi mắt cậu trong veo tìm kiếm khắp nơi. Đều là tuyết trắng mênh mông, có thể nhìn thấy tảng đá thích hợp để làm nồi khắp nơi.

Tiếng nước phía sau lưng dừng lại.

Diệu quay người, thấy con sói trắng nhỏ còn đần độn đứng bất động tại chỗ, hắn cúi đầu ngậm cổ của cậu quay người đi.

“Chờ... Chờ chút nữa mà!”

“Đi xuống, tôi muốn đi xuống.” Giọng cậu tức giận vẫn mềm mại, cực kỳ ngoan ngoãn.

Diệu không xoay chuyển cậu được, đành thả bé con xuống: “Lạnh lắm.”

Quả thật lạnh, đệm móng tiếp xúc với tuyết đọng, khiến cậu lập tức giẫm chân sau trên móng vuốt của Diệu, chân trước ôm đùi sói. Bạch Nguyên ngửa đầu: “Muốn uống nước nóng.”

“Nước nóng?”

“Chính là dùng lửa đun, vang lên tiếng nước lộc cộc lộc cộc.” Bạch Nguyên suy nghĩ cách để dễ dàng giải thích.

Diệu cúi đầu, chóp mũi cọ vào tuyết rơi trên lông cậu: “Được.”

Giọng hắn trầm thấp, lộ ra sự dung túng vô tận.

Bạch Nguyên nhìn con sói đen lớn, trong lòng xúc động. Dường như cậu đưa ra yêu cầu gì thì Diệu đều sẽ nghĩ cách làm.

Diệu thích ánh mắt ỷ lại của Bạch Nguyên khi nhìn hắn. Nhưng mà bên ngoài rất lạnh, muốn nhìn thì vẫn nên quay về nhìn.

Chóp mũi của hắn chạm vào cổ của sói trắng nhỏ.

Bỗng nhiên Bạch Nguyên hoàn hồn, đột nhiên hắn hỏi: “Dùng cái gì để đốt?”

“Tảng đá.”

Bộ lạc chỉ có vài cái hang động nối liền, nhất định không có nồi đá. Thứ này chỉ có thể chọn tảng đá tốt để làm ngay tại chỗ, nhưng mà khi Bạch Nguyên nghĩ đến cái móng vuốt cắt thịt bò đông lạnh, thì cậu vẫn có một chút chút lòng tin.

Diệu không cho cậu từ chối mà ngậm cậu quay về.

Bạch Nguyên cũng không vùng vẫy.

Đã nghĩ đến tảng đá, nồi đá còn xa sao?

Đợi đến khi tiến vào trong hang động, Bạch Nguyên lại bị Diệu che ở dưới bụng.

Diệu gọi Thụ tới nói vài câu, sau đó Thụ cũng càu nhàu dẫn sói đi ra.

“Diệu?”

“Ừm , đợi lát nữa là có thể uống.”

Bạch Nguyên vặn vẹo uốn éo cơ thể bị giam cầm của mình, vô lực nằm sải ra dưới móng vuốt lớn, giống hệt một đóa bồ công anh: “Được rồi.”

Xem ra, bây giờ cậu không được ở bên ngoài nhiều.

Rất nhanh, bên ngoài có động tĩnh.

Thụ dẫn sói về.

Bên cạnh đống lửa, Bạch Nguyên mừng rỡ nhìn bọn họ thả tảng đá bằng phẳng xuống.

Thụ chà xát cánh tay lộ ra cơ bắp căng đầy: “Muốn mấy cái tảng đá to?”

“Ba cái.” Diệu nói.

Bạch Nguyên ủi ủi tay Diệu, lực đè trên người cậu giảm lại.

Chân cậu lảo đảo, bỗng nhiên biến thành dáng vẻ của một người thiếu niên.

Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Tứ chi thon dài, làn da trắng nõn giống như sữa trâu, trên cánh tay có vết bớt bằng ngón tay, nhìn giống kiếp trước như đúc.

Bạch Nguyên không kịp nhìn hình dáng của mình, chỉ trong chớp mắt, cậu lập tức sợ run cả người cũng vô thức muốn trốn dưới lông sói đen bự.

Lông hắn che qua đầu cậu, che chắn cho Bạch Nguyên cực kỳ chặt chẽ.

“Ưʍ...” Trước mắt tối đen, Bạch Nguyên luống cuống vùng vẫy giống như con cá con vừa mới lên bờ. Giọng điệu hơi lộn xộn: “Diệu!”

“Lạnh, mau biến về.” Diệu thúc giục.

“Đợi lát nữa, nhanh thôi.” Bạch Nguyên cắn răng, quật cường quấn chặt lông trên người từng vòng.

“... Diệu, không di chuyển được.”

“Vậy em biến về lại đi.” Trong đôi mắt màu xám của Diệu chứa đầy sự không đồng ý.

Vào mùa đông lạnh lẽo, hiếm khi thú nhân sẽ biến thành dạng người, cơ thể của A Nguyên mới khỏe lên, sao có thể chịu khổ được.

Bạch Nguyên không còn cách nào khác nhưng cậu không muốn biến về. Chỉ cúi đầu không nhìn vào mắt của sói đen bự, chờ cậu làm xong.

Từ nơi có thể nhìn thấy, vuốt sói đầy lông tử từ biến thành bàn tay to thon dài. Trên làn da lúa mì có gân xanh che phủ, là cánh tay của người đàn ông trưởng thành.

Vừa nhìn đã thấy cực kỳ mạnh mẽ.

Nơi cậu liếc qua, cơ bắp trên cơ thể to lớn màu lúa mạch giống như được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, mỗi một phần cơ đều lộ ra nét đẹp hoang dã.

Bỗng nhiên Bạch Nguyên ngẩng đầu.

Diệu cúi đầu, chóp mũi lướt qua đầu mũi cậu. Nghiêm túc nói: “Muốn làm gì thì cứ để ta làm là được.”

“Em... Em lạnh!”

Bạch Nguyên thể không để ý Diệu đang nói cái gì, trong đầu cậu như có nham thạch nóng hổi rót vào, tất cả suy nghĩ đều hóa thành tro tàn.

Cậu sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cậu thật sự nhìn thấy mỹ nam khỏa thân. Vẫn là vòng eo thon và đôi chân dài, nam nhân cực phẩm như đấng tạo hóa.

Ánh mắt Bạch Nguyên bay loạn, gương mặt ửng đỏ. Cậu cà lăm mà nói cũng không biết nói như thế nào.

Cậu ở trong cái kén, ra sức vươn tay, muốn đưa lớp lông cho hắn. Nhưng vừa cử động một cái, lại bị mái tóc mềm mại cản lại.

Diệu mặc lớp váy da thú của mình vào, tùy tiện khoác một lớp lông lớn. Sau đó nhìn chằm chằm vào thiếu niên trắng nõn núp ở trong đống lông.