Chương 28

Buổi tối, Tần Thi treo đèn dạ chiến, vẽ bản thiết kế mãi cho đến nửa đêm.

Ngày hôm sau Lục Trạch Thiên dậy sớm một hồi, đến nhà ăn mua cơm trở về đặt trong nồi, sau khi nhìn thoáng qua cửa phòng Tần Thi đóng chặt, lúc này mới ra cửa.

Tần Thi đã lâu không thức đêm, buổi sáng thức dậy đầu óc có chút phát trướng, rửa mặt mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Giờ này Cố Thanh Hải đã đi học, Tần Thi ngáp một cái, đến phòng bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn. Sau khi đến đó vừa thấy trong nồi còn thủ sẵn mấy cái bánh bao lớn, trên mặt xuất ra một chút vui vẻ.

Còn có thể sao, cô còn tưởng rằng Lục Trạch Thiên chỉ biết chuẩn bị cơm sáng cho Cố Thanh Hải, cái khác thì mặc kệ đây.

Không nghĩ tới trong lòng còn nhớ rõ cô và long phượng thai.

Buổi sáng này cũng không cần làm cơm, Tần Thi làm nóng bánh bao, lại hâm nóng cháo còn dư lại đêm qua, gọi long phượng thai dậy, cùng nhau ăn cơm sáng.

Tần Thi nhanh nhẹn rửa chén bát xong, để hai đứa nhỏ ở nhà chơi, bản thân nhanh chóng tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế.

An An chơi quả bóng cao su nhỏ mà nó âu yếm, Bình Bình lại lặng lẽ đi đến bên người Tần Thi, ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, nhìn cô bận rộn.

Tần Thi thấy thằng bé cảm thấy hứng thú, thì cười để nó xem, dù sao nó ở trong truyện gốc chính là nhà thiết kế trang phục, đối với những thứ này cảm thấy hứng thú cũng rất bình thường.

Xem đi, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó, đời này mặc kệ nó muốn làm họa sĩ hay là nhà thiết kế, cô nhất định đều bồi dưỡng nó thật tốt.

Bình Bình ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngồi ở bên người Tần Thi không lộn xộn, thậm chí còn giúp cô lấy bút, giấy, chọc người rất đau lòng.

Một lát sau, An An buông bóng cao su nhỏ chạy tới, nhìn hai người bọn họ một hồi, lại cảm thấy không thú vị. Con bé muốn đi chơi, nhưng lại không muốn chơi một mình, vì thế bèn đi rửa tay sạch sẽ, tìm giấy vụn cũng ngồi xuống, bắt đầu gấp.

Giữa trưa lúc Lục Trạch Thiên trở về, thì thấy một màn này.

Tần Thi nghiêm túc làm việc, Bình Bình cúi đầu nhìn Tần Thi viết viết vẽ vẽ, An An một mình gấp giấy vui vẻ, ba người ngồi một bàn, nhìn hài hòa lại ấm áp.

Vẻ mặt Lục Trạch Thiên không tự chủ được nhu hòa xuống, nhìn ba người bọn họ trong mắt mang theo ý cười, “Không vội, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ăn cơm.”

Tần Thi ngồi một buổi sáng ngẩng đầu cười nhạt, “Anh trở về rồi?”

Lục Trạch Thiên cũng dùng nụ cười đáp lại, “Ừm, rửa tay ăn cơm thôi.”

Tần Thi để bút xuống, thu dọn mặt bàn một chút, đứng lên giãn tứ chi, long phượng thai gấp không chờ nổi xuống ghế, chạy tới xem Lục Trạch Thiên mua cái gì ăn.

“Ba ba ba ba! Ba mua cái gì? Có thịt không?” An An thăm dò dùng sức ngửi mấy cái hộp, Bình Bình cũng ôm bụng nhìn Lục Trạch Thiên.

“Mèo nhỏ háu ăn, hai ngày trước không ăn thịt sao?” Lục Trạch Thiên xách theo đồ ăn đến phòng bếp, đuổi hai cái đuôi nhỏ đi, “Rửa tay với mẹ con đi.”

An An nhìn bóng dáng Lục Trạch Thiên kêu: “Thịt mỗi ngày ăn cũng không đủ!”

Dứt lời nhìn về phía Bình Bình, hỏi: “Đúng không Bình Bình?”

Bình Bình theo chị gật đầu.

Lục Trạch Thiên không để ý đến bọn nó, Tần Thi cười dắt hai đứa nó, đến bồn nước trong sân lấy nước rửa tay.

Cái niên đại này có thể mỗi ngày ăn thịt đó thật đúng là ít ỏi không có mấy, Lục gia lâu lâu ăn một bữa thịt, cũng đã rất không tồi.

Chẳng qua gần đây trong huyện, người bày quán tăng lên nhiều không ít, không bán heo, nhưng lại có bán cá và tôm sông, tuy rằng giá cả có chút đắt, nhưng nó không cần phiếu, không giới hạn mua.

Hai ngày trước Tần Thi mua một con cá về kho tàu, long phượng thai thoáng cái đã thích, địa vị thịt cá và khoai lang đỏ ngào đường ngang nhau.

Rất nhanh, Cố Thanh Hải cũng đã trở lại, nó nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, liếc mắt một cái đã nhìn ra không phải Tần Thi làm, vẻ mặt bỗng chốc đần độn vô vị.

Lục Trạch Thiên vừa lúc thấy, sắc mặt lập tức nghiêm lại: “Trong khoảng thời gian này sống quá tốt, đã quên lúc trước là dạng gì?”

Cố Thanh Hải lập tức chấn chỉnh thái độ, vội vàng lắc đầu: “Không có.”

Dứt lời, liền nhanh chóng ngồi xuống, cầm lấy một cái màn thầu, gắp ngụm lớn đồ ăn lên nhét vào trong miệng.

Vẻ mặt Lục Trạch Thiên lúc này mới hòa hoãn một ít, “Kén cá chọn canh cũng không phải là thói quen gì tốt, con xem bên ngoài nhà ai giống như nhà chúng ta, ăn phong phú như vậy? Cũng là mẹ con tay nghề tốt, sợ các con dinh dưỡng không theo kịp, nuông chiều các con, mỗi ngày điều chỉnh đa dạng cho các con.”

“Nhà khác ngay cả cơm cũng không nỡ nấu, thậm chí ở nông thôn còn có người ăn không đủ no,” Lục Trạch Thiên giáo huấn ba đứa nhỏ, “Lương thực rất quan trọng, có ăn đã không tồi, không thể kén chọn có biết không!”

“Biết!” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời đáp.

Tần Thi nhìn bộ dạng bọn nó, nghĩ lại một giây, nhưng rất nhanh đã ném ý niệm vừa mới ra sau đầu.

Cũng không phải không có điều kiện này, không cần thiết phải tích cóp tiền, thủ sẵn không ăn. Cô đến cũng đã một tháng, tháng này giấy tờ cũng không chi ra quá nhiều, mới hơn 30 nguyên.

Đây vẫn là đặt sữa bò, mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, mới tiêu nhiều như vậy. Vườn rau trong sân đã mọc ra không ít thứ, tháng sau tiêu chỉ biết ít hơn.

Kỳ thật Tần Thi cũng không mua thịt mua đồ ăn xa xỉ thế nào, chẳng qua cô có bàn tay vàng, trù nghệ quá mức nghịch thiên, nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể biến đổi đa dạng cách làm. Dù là cô là bỏ thêm chút muối dầu dấm xào đồ ăn, cũng mỹ vị giống như cái gì.

Lúc này mới khiến bọn nhỏ ngậm miệng.

Lục Trạch Thiên đương nhiên cũng biết điều này, nhưng lý do không phải bọn nhỏ kén cá chọn canh, có ăn ngon, có không ngon cũng phải ăn, tuyệt đối không thể để bọn nó dưỡng thành thói quen xấu kén ăn.

Tần Thi cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, vì thế liền nói: “Ba con nói rất đúng.”

Ba đứa nhỏ gật đầu, bọn nó cũng đều biết, cũng không muốn kén ăn, chỉ là trong lòng ngẫm lại, hoài niệm mỹ thực Tần Thi làm mà thôi, nhưng không nghĩ tới ba ba phản ứng lớn như vậy.

Tần Thi kể cho bọn nó chuyện thập niên 60, mọi người không có ăn, ăn trấu, ăn vỏ cây, ăn đất Quan Âm, ba đứa nhỏ nghe được đôi mắt trừng lớn.

Sau khi nghe được cuối cùng Tần Thi nói lúc ấy cả nước chết đói hơn trăm vạn người, long phượng thai ôm chén nước mắt đều rơi xuống, ngay cả Cố Thanh Hải, mặt còn biến trắng vài phần.

Lục Trạch Thiên không nghĩ tới Tần Thi sẽ nói với bọn nó cái này, bọn nó còn nhỏ như vậy, nói cái này có thể quá dọa người hay không?

Tần Thi luôn không bởi vì trẻ con nhỏ, thì có lệ với bọn nó, mặc kệ nói cái gì cũng là nghiêm túc, tuyệt đối không lừa gạt không lừa gạt, đối xử với bọn nó giống như người lớn.

Lục Trạch Thiên nghĩ nghĩ, lại thoải mái, long phượng thai 4 tuổi, Cố Thanh Hải cũng 9 tuổi, bọn nó đều có năng lực tư duy, loại cách làm này của Tần Thi, nói không chừng đối với trưởng thành và tính cách của bọn nó càng tốt.

Tần Thi: “Cho nên, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, kén ăn cũng không tốt, đã hiểu sao?”

Ba đứa nhỏ tới tấp gật đầu, ôm chén bắt đầu mồm to ăn cơm, ý tứ trên mặt không một chút ghét bỏ.

Tần Thi nhìn Bình Bình treo nước mắt, khụt khịt lùa cơm, có chút buồn cười lại có chút đau lòng. Tình cảm nó quá mức tràn đầy, cộng với năng lực tình cảm rất mạnh, mười phần đa sầu đa cảm, hơn nữa tính cách nó an tĩnh, có chút hướng nội, Tần Thi hơi lo lắng nó về sau sẽ bị tổn thương.

Chỉ có thể về sau chú ý nó nhiều hơn, nhìn xem có thể sửa sửa tính cách của nó đi, Tần Thi dịch tầm mắt tới trên người An An, lại hơi chút thả lỏng một tẹo.

An An và Bình Bình hoàn toàn tương phản, An An năng lực điều tiết bản thân siêu mạnh, nó vừa mới còn khóc, bây giờ nó đã lau khô nước mắt, hóa bi thương làm lượng cơm ăn, rất là dữ tợn nhét vào trong miệng.

Chỉ hy vọng An An có thể thay đổi Bình Bình một cách vô tri vô giác, để thằng bé đừng quá hướng nội, dù thế nào cũng phải biểu hiện tâm tình, phát tiết ra mới được, bằng không sớm hay muộn sẽ nghẹn hỏng, tính cách thay đổi lớn.

Tần Thi lại nhìn Cố Thanh Hải, sau khi thấy vẻ mặt nó còn tốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, còn may Cố Thanh Hải chỉ là có chút ngạo kiều, cái khác cũng không có tật xấu.

Tần Thi bưng chén lên tiếp tục ăn cơm, thầm nghĩ nuôi dưỡng con cái thật khó, công việc này thật không dễ làm, cái này so với đời trước ứng phó khách hàng phiền toái gấp trăm lần.

Tần Thi lần thứ 123, ở trong lòng tôn vinh toàn chức thái thái!

Cơm nước xong, trên bàn sạch sẽ, ngay cả canh cũng không nhỏ xuống, có thể thấy được bọn nhỏ ăn có bao nhiêu thật cẩn thận, thật sự rất sợ lãng phí.

Lục Trạch Thiên vén tay áo rửa chén, khi Tần Thi giúp anh lau bàn, có người gõ cửa.

Cố Thanh Hải thấy là Mạc Linh ôm một bao lớn, còn chưa kịp kêu phụ huynh, đã nghe thấy Mạc Linh thở dốc mạnh gọi: “Tiểu Hải mở cửa, dì sắp mệt chết rồi!”

“Á, à!” Cố Thanh Hải vội vàng mở cửa ra, tiến lên muốn giúp cô ấy nâng đồ vật.

Mạc Linh phất phất tay, để nó không cần giúp: “Đồ không nặng.” Chỉ là cô ấy chạy chậm lại đây, chạy mệt rồi.

“Mẹ con có nhà không?”

Cố Thanh Hải theo bản năng gật đầu, Mạc Linh liền mang theo đồ đi vào trong.

Tần Thi nghe thấy thanh âm, nhanh chóng lau khô sạch bàn đi ra, cô nhấc lên rèm cửa phòng bếp, vừa lúc thấy Mạc Linh tới đây.

Mạc Linh vui vẻ ra mặt, vỗ vỗ bao bọc trong lòng ngực, “Vải tới rồi!”

Đang nói, cô ấy từ kẹt cửa thấy Lục Trạch Thiên đang rửa chén, lập tức cả kinh.

Sau đó cùng Tần Thi vào phòng, mới nhỏ giọng tiến đến bên tai cô, rất là bội phục nói: “Lợi hại nha, lại có thể đều đã thu phục được anh ta rồi!”

Tần Thi sau khi thấy thần sắc trong mắt cô ấy, là thật sự đơn thuần bội phục, không có ý khác, trong lòng càng có hảo cảm với cô ấy, vì thế cô nói giỡn: “Bình thường bình thường.”

Hai người liếc mắt nhau một cái, ha ha cười, trực tiếp ném Lục Trạch Thiên ra sau đầu, bắt đầu trò chuyện chính sự.

Mạc Linh mở bao bọc ra, cho cô xem vải dệt.

Tần Thi vừa thấy, kinh ngạc phát hiện vải này còn không phải thuần màu đỏ, nó mang theo chút mảnh sáng rất nhỏ, dưới chiếu sáng nhìn bling bling.

Vải kim sa? Tần Thi có chút khϊếp sợ cầm lấy vải nhìn kỹ, niên đại này đã có vải kim sa?

Nhưng sau khi cầm lấy vừa thấy, thì phát hiện chỉ là một mảng có mảnh sáng, chỗ khác cũng không có.

“Ôi chao!” Mạc Linh có chút sốt ruột, vội vàng mở bao bọc, lấy một bao đồ vật sáng lấp lánh ra.

"Sao lại rò rỉ ra? Ai nha vải dệt nhiễm rồi!” Mạc Linh có chút sốt ruột hỏi Tần Thi: “Cái này không có việc gì chứ?”

Tần Thi lúc này mới hiểu vải này không phải kim sa, chỉ là một bao bột phát sáng, tràn ra khiến cho vải chợt lóe sáng lên.

“Không có việc gì,” Tần Thi hỏi Mạc Linh: “Bột này từ đâu tới?”

“Bạn tôi nghe nói tôi phải làm lễ phục, đến xưởng in ấn tìm cho tôi, thứ này là làm tranh tết,” Mạc Linh giải thích đến: “Bạn tôi nói cậu ấy đến Thâm thị, từng thấy qua trên TV một hồi người mẫu thanh tú, váy người ta là loại này mang theo mảnh sáng chợt lóe chợt lóe, ánh đèn chụp vào quả thực tuyệt đẹp.”

“Không biết cái này có thể dùng được hay không.” Mạc Linh nhún vai, “Cậu ấy tốt xấu bận việc một chuyến, tôi liền mang đến.”

Tần Thi thật sự đối với người bạn kia của cô ấy càng ngày càng cảm thấy hứng thú, “Hữu dụng, lấy bột phát sáng nhuộm vải là không được, nhưng có thể vẽ hoa văn trên váy, đến lúc đó đèn chụp cũng rất đẹp.”

Bột chợt loé này quá thấp kém, không cách nào dùng diện tích lớn, chỉ có thể làm điểm xuyết.

Tần Thi nói tình huống, lại nói: “Nhìn gần có lẽ chẳng ra gì, nhưng nhìn xa nhất định tuyệt đẹp.”

Mạc Linh xua tay: “Vậy làm đi, sân khấu cách xa như vậy, không sao hết~ tôi tin tưởng cô.”

“Có khả năng sẽ rớt bột.” Tần Thi mở bột phát sáng ra sờ sờ, nói: “Không có keo nước chuyên môn dính vải, chỉ có thể lấy hồ nhão, khẳng định sẽ rớt bột.”

“Không sao, chỉ là lấy nó điểm xuyết, rớt thì rớt, rớt còn sáng long lanh đấy.” Mạc Linh căn bản không thèm để ý những chi tiết này, “Bản vẽ thiết kế xong chưa? Cho tôi xem đi!”

Tần Thi quá thích Mạc Linh kiểu khách hàng yêu cầu không cao này, cô cười đi lấy bản vẽ cho cô ấy xem, Mạc Linh sau khi xem qua lập tức hưng phấn lên.

“Thật là đẹp mắt!”

“Quyết định như vậy đi, vất vả cô rồi Tần Thi, tôi đã có thể chờ tin tức tốt của cô~” Mạc Linh khoác cánh tay Tần Thi, không ngừng cười xán lạn với cô.

Lục Trạch Thiên rửa chén xong đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn thấy Mạc Linh kéo Tần Thi, thân mật ghé vào cùng nhau, cười vui vẻ.

Lục Trạch Thiên: “……”

Hai người thấy có người tiến vào, tập thể quay đầu nhìn về phía cửa.

Lục Trạch Thiên bị hai người nhìn, thân thể lập tức cứng lại.

Lục Trạch Thiên: “………………”

Lục Trạch Thiên trong mưa bom bão đều mặt không đổi sắc, lúc này lại là cả người cứng đờ, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Anh hoàn toàn không biết nên làm ra cái biểu tình gì, làm động tác gì.

Tình cảnh này, tại sao anh lại cảm thấy kì quái như vậy, làm anh đứng ngồi không yên vậy chớ?

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Lục đoàn trưởng ngoài mặt không có việc gì: Vẫn không nhúc nhích

Nội tâm gào rống: Cứu cứu tôi! Cứu cứu tôi! Cứu cứu tôi! Tôi nên làm như thế nào!