Chương 27

Mạc Linh, vợ trước Lục Trạch Thiên, cũng là nữ phụ trong quyển sách kia của bọn họ.

Tần Thi mở cửa cho cô ấy, trong mắt có chút tò mò, không biết cô ấy có thoát khỏi cốt truyện hay không.

Chẳng qua cốt truyện chính thức còn chưa bắt đầu, hiện tại cũng không nhìn ra được cái gì, lại nói mình cũng đã kết hôn với Lục Trạch Thiên, hẳn là không liên quan gì đến Lý Thiên Thiên, Mạc Linh hẳn là không thành lập được tổ so sánh nhỉ?

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Thi đã nảy lên một đống ý niệm, cô đè xuống hết tạp niệm, cười tủm tỉm mời Mạc Linh vào nhà.

Tần Thi rót trà hoa cho Mạc Linh, hỏi: “Cô cũng tới tìm tôi làm quần áo sao?”

Mạc Linh thu hồi tầm mắt đánh giá gian phòng, tiếp nhận trà hoa nói lời cảm ơn, “Cũng không phải là ấy sao, bằng không tôi mới không muốn đến nơi này, đều là hồi ức thống khổ.”

Tần Thi “Phụt” cười một tiếng, không nghĩ tới Mạc Linh có ý tứ như vậy.

Mạc linh bưng trà hoa lên ngửi ngửi, lại thở ra một hơi thật sâu, “Tôi lúc ấy giống như bị mất não, kết hôn với Lục Trạch Thiên đã có một đứa con, sau khi ly hôn, cảm thấy tôi lúc ấy căn bản chưa từng yêu anh ta, thật là tà môn mà.”

“Cô đừng để ý nha, tôi tuyệt đối không có bất luận ý tưởng gì với anh ta, tìm cô đơn thuần là tới làm quần áo.” Mạc Linh sợ Tần Thi hiểu lầm, trực tiếp nói rõ.

Tần Thi cười nhìn cô ấy, “Tôi tin tưởng cô.”

Mạc Linh cũng là người bị cốt truyện chi phối mà thôi.

Mạc Linh nhìn kỹ vẻ mặt Tần Thi một chút, sau đó sang sảng cười, “Vậy là tốt rồi, đúng rồi, cô gần đây còn nhận đơn không? Tôi có chút gấp.”

Tần Thi hỏi: “Làm sao vậy?”

Mạc Linh ngẫm lại việc này liền cảm thấy phiền, “Quốc khánh không phải sắp đến sao, bộ đội có tiệc tối, tôi cũng được chọn lên biểu diễn tiết mục, đàn dương cầm.”

“Tôi ở đoàn văn công có kẻ thù lâu năm, cô ta cũng muốn đàn dương cầm, nghe nói lần này cô ta đến Thâm thị mua một bộ lễ phục dạ hội,” vẻ mặt Mạc Linh có chút không kiên nhẫn, “Ngày hôm qua đυ.ng phải cô ta, diễu võ dương oai một trận với tôi, để cô ta được đắc chí rồi!”

“Tôi đến Thâm thị mua thì không kịp nữa rồi, nhưng không phải gần đây danh khí cô rất lớn sao, tôi bèn tới tìm cô hỏi một chút, cô có thể làm lễ phục hay không? Còn có mấy ngày như vậy, làm theo kịp không?” Mạc Linh có chút mong chờ nhìn cô.

“Tiền với vải dệt không là vấn đề, tôi có bạn bè quen biết, cậu ấy ở thành phố mở cửa hàng trang phục, tôi có thể tìm cậu ấy lấy vải dệt, ngày mai là có thể đến.”

Tuy rằng chỉ gặp qua hai lần, nhưng Tần Thi còn rất thích Mạc Linh, giúp cô ấy một lần cũng không phải không được.

“Lễ phục tôi sẽ làm, nhưng không biết cô muốn dạng gì, quá phức tạp có lẽ không kịp, dù sao cách quốc khánh chỉ còn bốn ngày.” Tần Thi nói.

Mạc Linh nghe vậy mừng rỡ, “Không sao, cứ thử xem! Làm không được thì tôi mặc quân trang, thua một lần thì thua một lần, dù sao quá khứ đều là tôi thắng cô ta.”

Tần Thi lại cười, cảm thấy Mạc Linh rất đáng yêu, “Vậy thử xem nhá, ngày đó cô đàn bài gì? Dương cầm màu gì? Quần áo người đối đầu với cô kia màu gì cô có biết không?”

Mạc Linh trả lời nói: “Tôi đàn chính là 《 hành khúc Cương thiết hồng lưu 》 của thầy Lý Húc Hạo, cô ta báo lên chính là 《 thủy biên A Địch lệ na 》, nghe bạn bè tôi nói, lễ phục của cô ta là màu trắng, dương cầm là màu đen.”

Tần Thi nhướng mày, “Hai bài hoàn toàn là phong cách khác nhau.”

Mạc Linh gật đầu, lại có chút khinh thường: “Quốc khánh ấy à, cô ta chọn bài gì? Không nói bài ý tứ không tốt, chính là cảm thấy dịp không quá thích hợp, cảm thấy cô ta là càng muốn làm nổi bật.”

Tuy nói bên trên không hạn chế biểu diễn cái gì, nhưng loại ngày hội lễ quốc khánh này, không nên hiến ca cho tổ quốc sao? Mạc Linh không nghĩ ra.

Hai người hàn huyên một hồi, bầu không khí lửa nóng lên.

Tần Thi càng cùng cô ấy trò chuyện, thì càng thích cô ấy, sau khi tiếp xúc qua với Mạc Linh, mới phát hiện cô ấy tuy rằng kiều khí, tính tình trẻ con một chút, nhưng tam quan cô ấy đặc biệt chính, tính cách rất rộng rãi, người cũng rất sảng khoái.

Trong sách gốc Lý Thiên Thiên là bách hợp trắng, vậy Mạc Linh chính là hoa hồng đỏ, hoàn toàn là loại hình tương phản.

Tần Thi phỉ nhổ tác giả rác rưởi, thầm nghĩ viết đây là lung tung rối loạn gì, một đóa hoa hồng tốt đẹp bị đạp hư khô héo. Cứng rắn kéo cái gì tổ so sánh thế? Bản thân nữ chính không thể độc mỹ sao? Muốn mang người khác lên tiếp khách cho cô ta?

Tần Thi cẩn thận nghĩ nghĩ cốt truyện, thật sự nghĩ không ra trong sách có mô tả quan hệ, chỉ có thể từ bỏ.

Mặc kệ, có thể giúp một lần thì giúp một lần đi, cô còn rất thích Mạc Linh đó.

Nhìn Mạc Linh một đầu tóc ngắn, tư thế hiên ngang, linh cảm trong đầu Tần Thi bá bá bá đã tới rồi. Cô đứng lên đi lấy vở, rất nhanh phác họa ra trên giấy một cô gái ngồi bên cạnh dương cầm.

“Sơ đồ phác thảo cô xem một cái?” Tần Thi đưa vở cho Mạc Linh, nói: “Lễ phục thuần màu đỏ thế nào? Cái loại xoã tung kéo đuôi này, lúc cô ngồi xuống lộ sườn mặt, làn váy trải rộng ra hoàn toàn che khuất ghế dựa, nhìn từ dưới sân khấu, sẽ càng có cảm giác đánh sâu vào thị giác.”

“Đến lúc đó ánh đèn chụp xuống, đỏ đen va chạm, tuyệt đối đẹp!”

Mạc Linh nhìn tờ giấy viết ẩu, nhưng lại vẽ hình dáng rất rõ ràng, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, “Ý tưởng hay quá!”

Mạc Linh càng xem càng thích, cô ấy quay đầu nhìn Tần Thi, rất là hưng phấn: “Tần Thi, cô thật là lợi hại! Nhanh như vậy đã nghĩ ra được làm như thế nào rồi ~”

Tần Thi cười: “Tôi cũng là từng thấy qua loại này trên TV, bắt chước lời người khác thôi.”

"Vậy cũng rất lợi hại!” Mạc Linh trả vở cho Tần Thi, đứng lên giơ hai tay, có chút gấp không chờ nổi: “Mau, đo kích cỡ cho tôi, tôi đây đi liên hệ vải!”

Tần Thi có chút dở khóc dở cười, tìm ra thước dây đo cho cô ấy, sau đó nói: “Tốt nhất tìm vải đỏ chất lượng tốt chút, số lượng nhiều chút, đỡ phải đến lúc đó không đủ dùng.”

“Ừm ừm!” Mạc Linh hoàn toàn đồng ý.

“Chẳng qua vải đỏ không dễ mua đi?” Tần Thi hỏi cô ấy: “Bạn cô buôn bán quần áo, nguồn cung từ đâu tới? Chỗ xưởng dệt hay là Thâm thị?”

“Thâm thị, cũng là cô ấy nói cho tôi biết, cái đối thủ một mất một còn kia của tôi lấy lễ phục từ Thâm thị.” Mạc Linh cười một tiếng, nói: "Bạn tôi chính là người đầu tiên mở cửa hàng bên này, nhân duyên tài nguyên rộng lắm, đợi tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, ngày mai vải đỏ nhất định đến!”

Tần Thi giật mình.

“Vậy tôi hôm nay thức đêm ra bản thiết kế, hy vọng chúng ta đều kịp.” Tần Thi cười ghi lại kích cỡ của Mạc Linh, hỏi: “Cô chấp nhận kiểu dáng hơi mở ra một chút không? Ví dụ như hoàn toàn lộ cánh tay?”

Mạc Linh hơi hơi nâng cằm lên, “Đương nhiên, mùa hè tôi cũng mặc loại váy này, tôi mới không sợ bọn họ lắm miệng đâu, tôi đẹp là được!”

Tần Thi cười gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Mạc Linh: “Nghe nói cô làm áo gió đều hơn 20, vậy lễ phục khẳng định cũng không ít được, cái này lấy bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Tôi phải làm gấp, lễ phục cũng tương đối phức tạp……” Tần Thi bắt đầu suy tư, cô cũng không biết bao nhiêu là thích hợp.

Tần Thi còn đang nghĩ ngợi, Mạc Linh đã mở miệng: “80 đủ không? Nếu không 100 đi, tôi nghe nói bộ Tả Dao kia hơn trăm đấy.”

Tần Thi hơi giật mình, không nghĩ đến cô ấy hào phóng như vậy. Cho dù hiện tại cô ấy bộ đội, một tháng cũng có không ít tiền lương trợ cấp, nhưng cũng đến mấy tháng tiền lương chớ? Thật không tiếc mà.

Chẳng qua ngẫm lại Mạc Linh hiện tại sống ở nhà, cũng không tiêu dùng gì, có thể tích cóp tiền cũng rất bình thường, vì thế Tần Thi bình thường lại.

“80 đi,” Tần Thi nhìn cô ấy cười, “Cho cô giá hữu nghị.”

“Vậy tôi cũng không khách khí với cô nữa.” Mạc Linh nghe vậy cũng cười.

Hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy đối phương rất hợp duyên mắt mình.

“Cô vội trước đi, tôi phải nhanh đi tìm vải.” Mạc Linh cũng không cần Tần Thi tiễn, nhét cho cô 40 nguyên tiền đặt cọc, xoay người liền đi.

Mạc Linh hấp tấp đi ra ngoài, trước mặt đυ.ng phải Cố Thanh Hải tan học về nhà, nó trợn to mắt nhìn Mạc Linh, nhất thời không phản ứng lại.

Xuất phát từ lễ phép, Cố Thanh Hải theo bản năng gọi: “Dì.”

Mạc Linh cười sờ đầu nó một cái, lên tiếng nhanh chân đi rồi.

Cố Thanh Hải hậu tri hậu giác che lại đầu mình, nhìn bóng dáng Mạc Linh cả người đều cảm thấy không khoẻ. Sau đó, nó đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng lớn đôi mắt chạy vào trong nhà.

“Mẹ? Mẹ!”

“Mẹ, mẹ……” Cố Thanh Hải nhìn Tần Thi cười nhẹ nhàng, chớp chớp mắt, “Mẹ không sao chứ?”

Tần Thi ngay từ đầu còn không phản ứng lại tại sao Cố Thanh Hải lúc kinh lúc rống như vậy, nhưng rất nhanh nghĩ đến Mạc Linh vừa đi, phỏng chừng là đυ.ng phải nó, nó mới như vậy.

Nụ cười trên mặt Tần Thi àng đậm, “Mẹ không sao cả, làm sao vậy? Vừa đυ.ng phải dì Mạc con?”

Cố Thanh Hải có chút ngơ ngác, “Vâng.”

Dì Mạc đến nhà? Đến làm gì? Tìm mẹ gây phiền phức? Nhưng hai người đều cười tủm tỉm, nhìn không giống có mâu thuẫn? Không cãi nhau? Không thể chứ? Trong đầu Cố Thanh Hải một đống lớn ý niệm bay ra.

Tần Thi sờ sờ đầu Cố Thanh Hải, để nó trợ thủ cho mình, ban nãy trì hoãn thời gian có chút lâu, rau còn chưa xào đây.

Cố Thanh Hải thấy Tần Thi không giải thích, trong lòng nghẹn có chút khó chịu, chờ thêm một hồi Lục Trạch Thiên đã trở lại, Cố Thanh Hải vội vàng tiến đến bên người anh, nhỏ giọng nói: “Ba! Con có chuyện nói với ba!”

Lục Trạch Thiên nhìn Cố Thanh Hải lén lút, có chút buồn cười, “Chuyện gì?”

Vẻ mặt Cố Thanh Hải trịnh trọng: “Con vừa trở về gặp phải dì Mạc, dì ấy đến nhà chúng ta rồi!”

Lục Trạch Thiên ngừng động tác rửa tay lại, “Hửm? Mẹ con phản ứng gì?”

Cố Thanh Hải buồn rầu gãi gãi đầu mình: “Cười tủm tỉm, dì Mạc cũng là cười tủm tỉm.”

Lục Trạch Thiên nghe vậy thì tiếp tục rửa tay, “Vậy không có việc gì, con đừng nhọc lòng, đi gọi em gái em trai lại đây rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

Cố Thanh Hải gật đầu, ngoan ngoãn đi gọi long phượng thai, dù sao bây giờ ba ba đã biết, ông ấy nhất định sẽ giải quyết.

Lục Trạch Thiên ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, anh vẩy vẩy nước trên tay, bước nhanh đi vào phòng bếp, giúp Tần Thi bày chén đũa.

Hỏi: “Mạc Linh vừa mới tới?”

Tần Thi liếc mắt nhìn anh, “Anh tin tức ngược lại linh thông.”

Lục Trạch Thiên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cô ấy tìm em có chuyện gì?” Hai người các em không cãi nhau chứ?

“Tìm tôi làm quần áo,” Tần Thi nhìn anh, “Quốc khánh cô ấy mặc trích nội dung chính, tôi phải làm gấp cho cô ấy, mấy ngày này không nấu cơm, anh mang từ nhà ăn về đây nhé.”

Lục Trạch Thiên sửng sốt, không nghĩ tới các cô chẳng những không cãi nhau, ngược lại giọng điệu của Tần Thi, quan hệ còn khá tốt?

Lục Trạch Thiên thử hỏi: “Cô ấy cho em phí làm gấp?”

“Không có.” Tần Thi xới cơm vào chén.

Phí làm gấp không cho riêng, nhưng phí thủ công cho nhiều, hai tháng tiền lương cô ấy đấy.

Lục Trạch Thiên nghe vậy trực tiếp trợn tròn mắt, không nghĩ ra hai người các cô rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Tần Thi cũng không làm thâm hụt tiền mua bán, Mạc Linh không cho phí làm gấp, cô còn có thể đẩy xuống đơn hàng khác, làm cho cô ấy trước?

Không thể đủ!

Lục Trạch Thiên cau mày đứng tại chỗ suy tư, Tần Thi nhìn bộ dạng ngốc kia của anh, cười “Phụt” một tiếng, cô cũng không đùa anh, giải thích nói: “Cái lễ phục này của cô ấy, đưa cho tôi 80.”

Lục Trạch Thiên có chút kinh ngạc, “Nhiều như vậy?”

Tần Thi: “Ừm hửm?”

Lục Trạch Thiên hiểu chuyện gì đã xảy ra nở nụ cười, “Tốc độ em kiếm tiền rất nhanh, theo phát triển này của em, không cần mấy năm đã trở thành hộ vạn nguyên rồi.”

Tần Thi lé mắt nhìn anh, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: “Lúc ấy, hợp đồng chúng ta đã có thể đến kỳ, nói không chừng đến lúc đó tôi không gia hạn hợp đồng.”

Tươi cười trên mặt Lục Trạch Thiên đột nhiên cứng đờ, anh nhớ tới bọn họ ký hợp đồng, là ba năm một kỳ, đến lúc đó hai bên có thể một lần nữa ký kết hợp đồng, lựa chọn muốn gia hạn hợp đồng cùng sửa đổi nội dung hợp đồng hay không.

Bọn nhỏ vào được, hoan hô với món ăn mới, Lục Trạch Thiên cúi đầu nhìn bọn nhỏ nói chuyện với Tần Thi, trong lòng không hiểu sao sinh ra một ít cảm giác khác thường.

Không quá thoải mái.

Anh không hình dung được đó là loại cảm giác gì.

-

Sorry mấy cậu, nhà mình làm thịt 🐷 nên bận đến giờ mới rảnh nè.