Chương 24

Phòng học không có ai, thì Tần Thi hỏi Cố Thanh Hải đây rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Cố Thanh Hải nhặt cây chổi lên, vừa quét rác, vừa kể chuyện chiều nay phát sinh.

Gần đây bên ngoài có truyền tin đồn nhảm nhí về Tần Thi, có học sinh ở nhà sau khi nghe xong phụ huynh nói chuyện phiếm, đi học kể ở trường, Triệu Hạo Nhiên chính là một trong số đó.

Thằng nhóc vẫn luôn không đối phó với Cố Thanh Hải, bởi vì Cố Thanh Hải học giỏi, phương diện vận động cũng rất lợi hại, ở trường học có rất nhiều người thích, bạn bè không ít.

Triệu Hạo Nhiên không phục, thằng nhóc tương đối mạnh mẽ, luôn chướng mắt bộ dáng lãnh đạm kia của Cố Thanh Hải, cảm thấy nó đang giả vờ, làm gì cũng muốn áp nó một đầu.

Đáng tiếc thằng nhóc là học tra, đánh nhau cũng không lợi hại như Cố Thanh Hải. Người chơi cùng Cố Thanh Hải, so với người chơi cùng Triệu Hạo Nhiên nhiều hơn, trong lòng Triệu Hạo Nhiên khó chịu.

Cha hai người đều là đoàn trưởng, Triệu Hạo Nhiên cũng không sợ nó, Triệu Hạo Nhiên không có việc gì thì trêu chọc Cố Thanh Hải, nhưng Cố Thanh Hải cũng chưa không để ý đến thằng nhóc.

Ai biết gần đây, Triệu Hạo Nhiên không biết ở nơi nào nghe được đồn đãi vớ vẩn, lại chạy tới miệng tiện, nói nó là cô nhi.

Cố Thanh Hải vốn ngay từ đầu là nhịn, nhưng Triệu Hạo Nhiên lại nói Tần Thi là hồ ly tinh, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp không biết có phải muốn ở bên ngoài câu nhân hay không. Còn hỏi Cố Thanh Hải, Tần Thi là như thế nào thông đồng Lục Trạch Thiên.

Cố Thanh Hải vừa nghe thằng nhóc nói Tần Thi và Lục Trạch Thiên, lập tức nhịn không nổi nữa, trực tiếp đẩy nó một cái, để miệng nó sạch sẽ chút.

Kết quả Triệu Hạo Nhiên thấy Cố Thanh Hải tức giận, càng hăng hái hơn, ra sức miệng tiện.

Cố Thanh Hải nhịn không được đánh nó, cuối cùng bị chủ nhiệm ban Vương Linh đồng học gọi tới kéo ra, cô ta hỏi hai người tại sao đánh nhau, hai người ai cũng không nói.

Vương Linh Linh cũng không hỏi lại, trực tiếp giáo huấn hai người một trận, phạt bọn họ đứng ở hành lang, sau đó tiết thể dục khóa cũng không cho ra, phạt bọn họ quét dọn phòng học.

Quét dọn không bao lâu, Triệu Hạo Nhiên lại miệng tiện, còn uy hϊếp Cố Thanh Hải, Cố Thanh Hải lại cùng thằng nhóc đánh nhau.

Ở sau đó, chính là Tần Thi xuất hiện.

Tần Thi nghe xong, sờ sờ đầu Cố Thanh Hải, nói: “Đánh người là không đúng, nhưng mẹ cảm thấy lần này con đánh là tốt.”

Cố Thanh Hải hơi hơi trừng lớn đôi mắt, nhìn Tần Thi có chút mờ mịt, nó vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói, đánh nhau là tốt.

“Mẹ biết con không phải cố ý muốn đánh nó, chỉ là nó bôi nhọ chúng ta, con nhịn không được muốn bảo vệ người nhà, đây là đúng.” Tần Thi tiếp tục nói: "Loại hành vi này của nó quá ác liệt, thuộc về bắt nạt học đường, nếu con nhịn, nó về sau sợ là sẽ làm càng quá đáng hơn, nói không chừng còn sẽ mang theo những người khác cùng nhau bắt nạt con.”

Trong lòng Cố Thanh Hải suy nghĩ muôn vàn, nhưng lại một câu cũng chưa nói, chỉ nghe Tần Thi nói chuyện.

“Dùng phương thức đánh nhau giải quyết, tuy rằng sẽ lưu lại chỉ trích, nhưng nó xác thật là hữu hiệu nhất,” Tần Thi cười nói: “Làm giáo viên, mẹ sẽ nói cho con biết đây là không đúng, con có thể dùng phương thức khác giải quyết, ví dụ như tìm giáo viên đáng tin cậy, tìm phụ huynh xử lý.

Nhưng làm người nhà, mẹ sẽ nói cho con, làm tốt lắm!”

“Con đánh nó sợ, đánh tàn nhẫn, nó sẽ không bao giờ dám đến chọc con nữa. Sử dụng phương thức ôn hoà sẽ làm đối phương cho rằng con sợ, có đôi khi, lấy bạo chế bạo có hiệu quả.”

Sau đó, Tần Thi chuyển hướng chuyện, lại giáo dục Cố Thanh Hải, “Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất hoàn trả, việc này con không sai, nhưng làm cũng không đúng.”

“Con hoàn toàn có thể chịu đựng, tan học kêu nó lên rừng cây nhỏ làm một hồi quyết đấu giữa nam nhân, hoàn toàn có thể lén giải quyết, không cần phải nháo mọi người đều biết, như vậy sẽ không bị chủ nhiệm ban phạt có đúng không?”

Cố Thanh Hải chớp chớp mắt, gật đầu, “Là con không nghĩ tới, xúc động.”

Tần Thi ho khan một tiếng, cố ý sát vào Cố Thanh Hải, nhỏ giọng nói bên tai nó: “Đương nhiên, lời này mẹ chỉ lặng lẽ nói cho con, cũng đừng để ba con biết nhé, bằng không ông ấy lại muốn nói mẹ không giáo dục tốt.”

Cố Thanh Hải nhấp miệng khẽ cười, gật đầu tán thưởng, trong mắt nhìn Tần Thi lóe lên vụn hào quang nhỏ.

Tần Thi lại lần nữa xoa xoa đầu của nó, nói: “Chúng ta không chủ động gây chuyện, cũng không phải sợ chuyện, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cần một mình mạo hiểm, trở về nói cho người trong nhà, chúng ta cùng nhau giải quyết được không nào?”

Cố Thanh Hải gật đầu, trong lòng ngọt ngào, như là ăn bánh kem nhỏ làm từ sữa bò mật ong.

“Nhìn một cái con đánh nhau chính là cả người bị thương, khuôn mặt đẹp trai cũng đều không đẹp." Tần Thi trêu ghẹo Cố Thanh Hải, chọc nó có chút ngượng ngùng lên.

Nhưng sau đó, nó bèn mở miệng nói: “Con không sao, con cố ý ăn một quyền kia của cậu ta, con đánh cậu ta càng nặng hơn!”

Dứt lời, lại liếc mắt nhìn Tần Thi một cái, sợ cô tức giận mình ra tay tàn nhẫn.

Tần Thi cười khẽ một tiếng, nói: "Mẹ cũng thấy, hơn nữa ba con dạy con những thứ này, đã nói lên ông ấy cũng tán thành, không phải sợ.”

Dù sao cũng là đối phương gây chuyện trước, xứng đáng bị đánh!

Cố Thanh Hải nghe vậy lập tức cười, sau đó kéo đến vết thương trên mặt, không khỏi “hít hà” một tiếng.

Tần Thi sau khi kiểm tra trên người Cố Thanh Hải một chút, xác định chỉ là bị thương ngoài da, không có vấn đề gì, thì kéo nó đến văn phòng.

“Đi, gặp chủ nhiệm ban các con nào.”

Học sinh đánh nhau, cái gì cũng không hỏi liền phạt người, tất cả đánh 50 đại bản dàn xếp ổn thoả. Chính là có quá nhiều loại chủ nhiệm ban không chịu trách nhiệm này, mới có nhiều bắt nạt học đường như vậy.

Tần Thi ngẫm lại đời trước đọc ở trên mạng, số liệu bọn học sinh bởi vì bắt nạt học đường mà tự sát, đến bệnh tâm lý, tính cách thay đổi lớn, thì nhịn không được tức giận.

Nếu là Cố Thanh Hải mềm yếu một chút, sợ là cũng phải trở thành một người trong đó.

Quay đầu lại viết thư kiến nghị cho hiệu trưởng, để các giáo viên chú ý sức khoẻ tâm lý học sinh một chút, không nên hơi tí thì dùng cách xử phạt về thể xác, trừng phạt cũng phải phân phương thức. Phạt quét dọn vệ sinh không thành vấn đề, nhưng phạt đứng ở hành lang, không cho nghe giảng bài xem như chuyện gì xảy ra?

Nghĩ đến Lý Thiên Thiên nói không tiện làm mất mặt mũi của cô ta…… Tần Thi không tiếng động hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ mình cũng không phải là dạy tiểu học, cũng không liên lụy với cô cả, cô ta cho dù là Thiên Vương lão tử, cô đều định khiếu nại rồi!

Sau khi đến văn phòng, Tần Thi phát hiện người bên trong còn không ít, cô thầm nghĩ vừa lúc, thay đổi vẻ mặt một chút, gõ cửa.

“Xin hỏi chủ nhiệm ban Cố Thanh Hải có đây không? Tôi có việc muốn tìm cô ấy phản ứng một chút.”

Vương Linh Linh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau khi phát hiện là Cố Thanh Hải và một người phụ nữ ăn mặc mười phần “khác người”, lông mày liền nhăn lại.

Giáo viên khác cũng sôi nổi ngẩng đầu, rất tò mò nhìn hai người.

Vương Linh Linh hỏi: “Cô là?”

“Tôi là mẹ Cố Thanh Hải, nghe Lý Thiên Thiên nói con nhà tôi buổi chiều đánh nhau với người ta, đặc biệt đến xem, ai từng nghĩ……” Nét mặt Tần Thi ủy khuất, “Ai từng nghĩ tới nghe thấy đối phương nói tôi là hồ ly tinh, sẽ đội nón xanh cho Lục đoàn trưởng nhà tôi, kêu Cố Thanh Hải coi chừng tôi.”

“Cái gì?” Vương Linh Linh kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Hạo Nhiên sẽ nói như vậy, cũng không nghĩ tới Tần Thi sẽ tùy tiện như vậy, không e lệ nói ra.

Các giáo viên khác cũng là vừa kinh sợ vừa kỳ lạ, nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.

Tần Thi thở dài thật sâu, “Tôi cũng không biết đứa nhỏ kia là từ đâu nghe được, còn nhỏ như vậy, đi học những bà tám lắm miệng đó, người nhà nó nếu biết được, có bao nhiêu khổ sở đây.”

“Thật ra nói tôi cũng thôi đi, cái này cũng không tính gì cả, dù sao tôi là vừa tới tùy quân, mọi người không hiểu biết tôi, về sau quen thuộc thì mọi người sẽ biết.”

“Nhưng đứa nhỏ kia lại nói chuyện thân phận Cố Thanh Hải,” Tần Thi đau lòng nhìn về phía Cố Thanh Hải, Cố Thanh Hải mười phần phối hợp đỏ mắt, biểu tình mười phần khổ sở bị tổn thương.

“Nói cái gì?” Chu Thiến từ ngoài cửa đi vào, biểu tình không được tốt lắm.

“Nói Cố Thanh Hải là cô nhi, không ai muốn thật đáng thương, còn nói muốn đem thân phận cô nhi, bị nhận nuôi của nó nói ra, để mọi người…… Để mọi người……” Tần Thi dừng một chút, lúc này mới lại mở miệng: “Người bộ đội đều biết thân phận của Cố Thanh Hải, thậm chí chính nó cũng biết.”

“Nhưng ba nó rõ ràng là vì nước hy sinh thân mình, nó lại từ nhỏ được chồng tôi nhận nuôi, làm sao lại là cô nhi? Tại sao lại bị người ta lấy thân phận này ác ý công kích, thậm chí là bắt nạt, còn muốn để mọi người cùng nhau cô lập chứ!”

Cố Thanh Hải vốn là giả vờ ủy khuất, nhưng hiện tại nghe thấy Tần Thi bảo vệ mình, vì mình xuất đầu, cái mũi liền đau xót, nước mắt thoáng cái không nhịn được trực tiếp rớt xuống.

Các giáo viên trong văn phòng nhìn Cố Thanh Hải rũ xuống cúi đầu, không rên một tiếng yên lặng rơi lệ, cũng nhịn không được đau lòng.

“Thật vậy chăng? Cái này cũng thật quá đáng! Con cái nhà ai đấy?”

“Kẻ nào lắm miệng ở sau lưng truyền loạn, làm hài tử nghe được đấy?”

“Ai nha, việc này qua rồi.”

Vương Linh Linh nghĩ lại biểu chiều Cố Thanh Hải đánh nhau với Triệu Hạo Nhiên, cũng biết Triệu Hạo Nhiên nói xấu, lập tức đau đầu.

“Cô giáo à, tôi nghe nói đứa trẻ kia vẫn là lớp trưởng, có thật không?” Tần Thi nhìn về phía Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh chỉ có thể nói: “Nếu việc này là thật sự, sau khi điều tra rõ ràng, tôi sẽ bãi nhiệm chức lớp trưởng của nó.”

“Như vậy thì tôi an tâm rồi, dù sao lớp trưởng là bạn học đại biểu cho ban nhất,” Tần Thi không dây dưa nhiều chuyện này, nói ra đề tài tiếp theo.

“Tôi nghe cô giáo Lý Thiên Thiên nói, buổi chiều bọn họ đánh nhau, cô phạt bọn họ đứng hành lang,” Tần Thi nhìn về phía Vương Linh Linh, nói: "Cô giáo Lý dặn dò tôi trở về học bù cho đứa nhỏ, bọn họ ở trên hành lang không nghe vào được.”

“Cô giáo Vương, tôi kiến nghị cô lần sau phạt bạn học đứng, để bọn họ đứng trong phòng học, đứng bên ngoài khó nghe tiết học, ảnh hưởng học tập.”

“Tôi còn có thể dạy bù tiếng Anh cho con tôi, bạn học khác thì học không được tốt lắm, có chút chậm trễ……”

Vương Linh Linh nhìn biểu tình Tần Thi chân thành, sắc mặt khó coi, cô ta nhìn lướt qua văn phòng, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, trong lòng vừa thẹn vừa bực.

Cô ta nhìn Tần Thi còn kiến nghị không ngừng, thầm nghĩ người này là cố ý âm dương quái khí mình à, tự trách mình phạt Cố Thanh Hải đứng sao?

Giáo viên khác nhìn nhìn Tần Thi đầy mặt chân thành, lại nhìn nhìn Vương Linh Linh sắc mặt không tốt, nhịn xuống nụ cười đến bên miệng.

Cái người Vương Linh Linh này, ỷ vào mình là thân thích của sư trưởng, cả ngày ở văn phòng xụ mặt bưng giá. Đối với bọn họ nơi chốn không quen nhìn thì thôi đi, đối với bọn nhỏ cũng không kiên nhẫn, tính tình vừa kém vừa cao ngạo, cũng không biết cô ta đang ngạo cái gì.

Các cô không tiện đắc tội cô ta, nén giận đã nhiều năm, không nghĩ tới Tần Thi hôm nay tóm được cơ hội, dùng sức làm cô ta xấu hổ.

Thật là đã chết các cô mà!

Chu Thiến đoán Tần Thi không biết thân phận Vương Linh Linh, chuẩn bị đi nhắc nhở cô, không để cô nói quá mức, bớt đắc tội người ta quá mức.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì Tần Thi dừng miệng. Cô nói rất có đúng mực, một câu không dễ nghe, hoặc là trách Vương Linh Linh cũng không có.

Tần Thi nói trẻ nhỏ đánh nhau không tốt, giáo viên giáo dục là đúng, nhưng thật ra là ám chỉ Vương Linh Linh một câu cũng không hỏi đã phạt người, không chịu trách nhiệm.

Lại nói mình có thể dạy bù tiếng Anh cho con, bạn học khác có lẽ là không được, đề nghị Vương Linh Linh phạt đứng cũng dạy bọn nhỏ đứng trong phòng học. Cái này lại là ám chỉ cô ta dùng cách xử phạt về thể xác học sinh, hành vi không tốt.

Tần Thi nói mấy câu thì làm Vương Linh Linh xấu hổ buồn bực lên, nhưng cố tình lại không cách nào phản bác. Giáo viên khác xem vừa là thoải mái, vừa là kinh hãi Tần Thi không đơn giản.

Cô thông minh, hiểu đúng mực, không sợ chuyện cũng không uất ức, nói chuyện làm việc lịch sự lại lợi hại.

Các cô giáo khác vừa xem diễn vừa nhìn chằm chằm quần áo kiểu tóc của cô, thất thần nghĩ: Khó trách gần đây tin đồn nhảm nhí nhiều như vậy, xinh đẹp biết ăn mặc như vậy, ai nhìn không ghen ghét?

Các cô cũng ghen tị cô trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, cũng hâm mộ cô dũng cảm.

Tần Thi mới mặc kệ mọi người nhìn cô thế nào, nghĩ cô như thế nào, cô thấy Vương Linh Linh mặt càng ngày càng đen, ngừng đề tài lại. Mặt nở nụ cười phiền hà, cô bịa đặt có chuyện giải quyết một chút, sau đó mang theo Cố Thanh Hải cáo từ, thong thả ung dung rời đi.

Vương Linh Linh thấy mọi người tốp năm tốp ba tiến đến cùng nhau không biết nói gì, lại cảm thấy mỗi người đều đang nhìn cô ta, lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cũng ở không nổi nữa.

Cô ta đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, muốn đi tìm Triệu Hạo Nhiên chứng thực thật giả việc này.

Thấy cô ta đi rồi, giáo viên trong văn phòng liếc nhìn nhau một cái, cứ tiếp tục ghé vào nhau thảo luận váy Tần Thi với rốt cuộc là ai lắm miệng như vậy, nói chuyện linh tinh.

“Tôi thấy là vợ của Triệu đoàn trưởng, cô ta vốn chính là nói nhảm, không có việc gì nhàn rỗi thì thích bát quái, chuyện nhà ai truyền tới chỗ cô ta, ngày hôm sau toàn bộ đội đều biết.”

“Phỏng chừng cô ta ở nhà nói Tần Thi, bị Triệu Hạo Nhiên nghe thấy được, Triệu Hạo Nhiên học được, Cố Thanh Hải mới đánh nhau với nó.”

“Đến nỗi nói Cố Thanh Hải là cô nhi, phỏng chừng là Triệu Hạo Nhiên nghe xong được nửa, hiểu lầm.”

“Tôi cũng đoán vậy, hoàn cảnh gia đình vẫn rất quan trọng, cha mẹ là tấm gương tốt nhất cho đứa trẻ, cô ta như vậy quá ảnh hưởng con cái rồi.”

“Cũng không phải sao, thật là tạo nghiệt.”

“Cho dù hiểu lầm cũng không thể lấy việc này công kích khi dễ người ta? Tần Thi nói rất đúng, đó chính là bắt nạt, sức khỏe tâm lý của đứa trẻ sẽ xảy ra vấn đề.”

“Chúng ta vẫn là chú ý nhiều một chút đi, con cái nhà ai không phải báu vật, thật sự xảy ra chuyện thì xong đời.”

“Nói như vậy, ban của tôi có đứa nhỏ đánh nhau, hỏi tại sao cũng không nói, sẽ không phải cũng là bắt nạt chứ?”

“Ôi chao! Vậy vẫn là hiểu biết nhiều một chút đi, mặc kệ là bắt nạt hay là bị bắt nạt, đều phải quản quản.”

……

Mấy giáo viên trẻ tuổi trẻ ghé vào cùng nhau trò chuyện, nhưng lại cũng có mấy người rất khinh thường, cảm thấy các cô chuyện bé xé ra to.

Còn không phải là đánh cái giá sao? Còn bệnh tâm lý? Quản cũng quản không được, còn quản tâm lý bọn nó cái khỉ gió gì?

Làm ra vẻ.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại có rất nhiều người cảm thấy bắt nạt học đường, bệnh tâm lý... là làm ra vẻ, chớ nói chi là niên đại kia... Chẳng qua là người niên đại kia cũng tương đối kiên cường ( không phải)