Chương 21.

Cô ba?

Mày Tần Thi hơi hơi nhăn lại, chị gái lớp trưởng kia của Lục Trạch Thiên?

Thật là cốt truyện vô địch, rõ ràng còn có chí thân, lại có thể khiến Lục Trạch Thiên mất đi lý trí, trực tiếp nhận long phượng thai về.

Thật ra cho dù bọn họ không thu dưỡng, cũng hoàn toàn có thể giúp tìm người. Nhưng cố tình, Lục Trạch Thiên rống nhận đứa nhỏ về nhà, thật là lợi hại.

May mắn bây giờ anh đã thức tỉnh rồi, bằng không Tần Thi cũng phải đau đầu chết.

“Các cậu quen thuộc cô ta sao?” Tần Thi nhỏ giọng hỏi long phượng thai.

An An: “Chỉ gặp qua một lần.”

Bình Bình cũng gật đầu theo, “Một đoạn thời gian trước đã tới.”

Tần Thi nhướng mày, “Biết cô ta đến làm gì sao?”

Long phượng thai cùng nhau lắc đầu.

Tần Thi quay đầu nhìn người nọ nhìn chằm chằm cửa lớn, trên mặt mang lên nụ cười nhạt, đi qua đứng ở trong cửa hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai?”

Vương Tú Tú nhìn Tần Thi, ánh mắt có chút kỳ quái, “Cô là ai thế?”

Trên mặt Tần Thi cười tủm tỉm, trong lòng lại là cười nhạo, người này không tự giới thiệu cũng không nói đến làm gì, chỉ hỏi mình là ai, xem ra là người đến không có ý tốt.

“Chị cũng không có việc gì? Không có việc gì nói thì mời tự tiện, tôi còn bận đây.” Tần Thi mặc kệ cô ta.

Dù sao cũng không quen biết cô ta, cô ta lại không nói rõ ý đồ đến, vậy mình không khách khí với cô ta, người khác nói không nên lời đàm tiếu nào.

Dứt lời, Tần Thi chuẩn bị xoay người trở về.

“Ê ê ê! Cô đừng đi mà, mở cửa cho tôi!” Vương Tú Tú nóng nảy, vội vàng kêu lên: “Tôi là cô ba của Bình Bình An An!”

Tần Thi dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Vương Tú Tú, ánh mắt có chút sắc bén: “Trạch Thiên nhà tôi chỉ có một cô em gái, cô ba từ đâu ra?”

Vương Tú Tú nhìn ánh mắt của cô, không hiểu sao có chút chột dạ, cô ta tránh đi tầm mắt Tần Thi, nhìn về phía long phượng thai cạnh vườn rau trong viện, kêu lên: “Bình Bình, An An, mau tới mau tới, cô là cô ba nha ~ cô ba mang trái cây cho các con!”

Long phượng thai tuy rằng biết người này là cô ba, nhưng cô ta lớn lên khó coi, còn lôi thôi lếch thếch, bọn nó không thích cô ta.

An An đột nhiên kéo Bình Bình lại, dẫn thằng bé chạy về trong phòng, lẩm bẩm: “Ba ba lúc ấy nói không cần để ý cô ta.”

Nói xong, còn nhìn về phía Bình Bình, hỏi: “Đúng không?”

Bình Bình gật đầu, An An lập tức liền nhẹ nhàng thở ra, hai đứa dọn ghế dựa đứng lên, ghé vào bên cạnh cửa sổ thật cẩn thận thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Tần Thi thấy long phượng thai chạy, trong lòng vui vẻ, thật lanh lợi.

“Đứa nhỏ không quen biết chị, mời chị trở về đi.” Tần Thi bắt đầu đuổi khách.

Vương Tú Tú buông bao tải trong tay, căm tức nhìn Tần Thi: “Cô chính là vợ sau Tiểu Lục cưới có phải không? Được lắm, mới có mấy ngày, đã dạy đứa nhỏ không nhận người rồi? Cô……”

“Ồn ào cái gì mà ồn ào!” Triệu thẩm nhà bên đột nhiên đi ra, bà xụ mặt kêu lên: “Ai thế? La to cái gì? Trẻ nhỏ trong nhà cũng bị đánh thức, thật là!”

Vương Tú Tú bị cắt ngang liếc mắt nhìn Triệu thẩm tường thấp bên kia một cái, không để ý bà, quay đầu tiếp tục trừng Tần Thi, hô hào: “Cô mau mở cửa cho tôi! Tôi muốn gặp đứa nhỏ! Ai biết cô có ngược đãi bọn nhỏ không, tôi cần phải nhìn xem!”

Tần Thi còn chưa nói lời nào, Triệu thẩm đã cười, bà đi đến ven tường thăm dò, “Cô có quyền gì nhìn đứa nhỏ? Cô là ai thế! Đứa nhỏ chỉ có cô nhỏ, không có cô ba gì!”

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Tần Thi, dặn dò cô: “Tiểu Tần à, mau đuổi kẻ điên này ra đi, cẩn thận khiến bọn trẻ sợ hãi.”

Tần Thi gật đầu, “Con đang chuẩn bị gọi ngài đây, làm phiền ngài đi gọi vệ binh một chút, người không thể hiểu được này ở cửa lớn nhà con kêu loạn gọi bậy, để bọn họ mang người đi điều tra một chút rốt cuộc là đang làm gì.”

Vương Tú Tú bị dọa quá sức, cô ta biết đại viện quân khu khó nói hết, hoàn toàn là mượn danh nghĩa Lục Trạch Thiên và long phượng thai đi vào. Tần Thi này không nhận mình, vệ binh nhất định sẽ đuổi cô ta đi, cái này thật sự chậm trễ chuyện, cô ta sau khi trở về có lẽ lại bị đánh……

Vương Tú Tú ngẫm lại cảnh chồng lấy dây lưng quất người tàn nhẫn, nhịn không được run lập cập, chỉ để lại “Tôi chính là cô ba bọn nhỏ”, sau đó xoay người rời đi.

Triệu thẩm thấy người chạy, tức khắc cười, “Ai nha vẫn là con đầu óc linh hoạt, dọa cái cô ta liền chạy.”

Tần Thi cười cười, đi đến ven tường nhẹ giọng hỏi: “Triệu thẩm, thẩm biết người này sao?”

Triệu thẩm biểu tình ghét bỏ, “Biết chứ, lần trước lúc cô ta đến thẩm vừa vặn cũng thấy, cô ta đúng thật là cô ba Bình Bình An An, nhưng lúc trước khi Tiểu Lục nhận nuôi bọn nhỏ đều nói xong rồi, bên thân thích kia cũng không được đến tìm bọn nhỏ, bọn nhỏ thuộc về Lục gia.”

“Người bộ đội làm công chứng viên, đứa nhỏ hoàn toàn cùng bên kia thoát ly quan hệ, quyền nuôi nấng chỉ là Tiểu Lục, đây đều là giấy trắng mực đen viết rõ ràng, hai bên ký tên ấn dấu tay, có pháp luật bảo vệ!”

Triệu thẩm liếc mắt nhìn phương hướng đối phương rời đi một cái, nói: “Lúc ấy đến chính là mẹ ruột đứa nhỏ và đại ca Vương Hữu Lượng của cô ta, đại ca cô ta nói trong nhà đều thương lượng kỹ càng, tất cả đồng ý, ai từng nghĩ tới người này đột nhiên tìm tới cửa, cũng không biết là muốn làm gì.”

“Buổi tối Tiểu Lục trở lại rồi con hỏi một chút, để nó đuổi người này đi, sau này đừng để người bên kia đến, hai đứa nhỏ chính là cái gì cũng không biết.” Triệu thẩm nhỏ giọng nhắc nhở Tần Thi.

Tần Thi gật gật đầu, cảm tạ Triệu thẩm, trở về phòng.

Long phượng thai chạy đến bên người Tần Thi, ngẩng đầu nhìn cô: “Người này rốt cuộc là ai?”

“Thật sự là cô ba sao?”

Tần Thi chuẩn bị sờ sờ đầu bọn nhỏ, nhưng lại nhớ đến mình vừa nãy đυ.ng vào sọt đất nửa ngày còn chưa rửa tay, lại đặt tay xuống, “Không phải, nhận sai người, các cậu chỉ có một cô nhỏ, quên rồi?”

An An nghe vậy lập tức cười: “Không có! Cô nhỏ xinh đẹp, còn mang kẹo ngon cho chúng tớ ~”

Tần Thi cũng cười: “Đúng rồi, bên ngoài nhất định phải chú ý, gặp được người xa lạ, mặc kệ kẻ đó nói cái gì, đều không được đi với hắn, sẽ có nguy hiểm.”

Long phượng thai đồng loạt gật đầu, “Ừm ừm! Cẩn thận người xa lạ là bọn buôn người, bà nội từng nói với chúng tớ.”

“Ngoan,” Tần Thi cười tủm tỉm nhìn về phía bọn nó: “Đi, chúng ta đi đào thổ nào.”

“Được nha!” Long phượng thai hoan hô, quang minh chính đại chơi đất chơi bùn, cái này quá tuyệt vời!

Kết quả là, chỉ trong nháy mắt, long phượng thai vứt Vương Tú Tú ra sau đầu, đi theo Tần Thi hưng phấn chơi.

Tần Thi đi ra sau khi cẩn thận đánh giá chung quanh một chút, xác định Vương Tú Tú không ở gần đó, lúc này mới mang theo bọn nhỏ bắt đầu đào đất.

Tần Thi một lần cũng dọn không có bao nhiêu, hai đứa nhỏ càng là chỉ lấy hai cái chai đựng đất, nói là giúp, nhưng thật ra chính là đang chơi.

Cho dù trên người chúng nó tất cả đều là đất, nhưng Tần Thi cũng chưa nói gì, dù sao là quần áo cũ rất rách, không sao cả.

Trẻ nhỏ sao, ngẫu nhiên làm càn chơi một chút cũng không có việc gì.

Dù sao long phượng thai bình thường rất ngoan ngoãn, đi ra ngoài chơi cũng không giống đứa trẻ khác, mỗi ngày trên người lăn dơ hề hề. Bọn nó đều rất thích sạch sẽ, tay bẩn cũng ghét bỏ đến không được.

Đặc biệt Bình Bình có chút thích sạch, An An có khi chơi điên rồi không chú ý, nó liền cầm khăn tay Tần Thi làm cho bọn nó, lau sạch cho An An.

Có thằng nhóc chê cười Bình Bình lại dùng khăn tay chỉ con gái mới dùng kia, nó cũng không để bụng, so sánh với theo chân bọn họ chạy loạn, nó càng thích ở bên cạnh ngồi.

Mà An An nghe thấy nhóm con nam chê cười Bình Bình, thì kéo một đám trẻ cùng nhau, lén lút "báo thù" cho Bình Bình trong trò chơi. Nếu Bình Bình là trong ngoài đều cục bột nếp trắng, như vậy An An chính là nắm hạt mè ngoài trắng trong đen.

Tần Thi sau khi phát hiện điểm này còn có chút kinh ngạc, chẳng qua sau đó thì bình thường trở lại, thậm chí còn rất vui vẻ. Dù sao con gái quá đơn thuần cũng không tốt lắm, mặc kệ bên trong là đen hay trắng, không chủ động khi dễ người khác, không bị người khác khi dễ là được.

*

Buổi tối, Lục Trạch Thiên về nhà, khi sắp về đến nhà thì thấy Vương Tú Tú đứng ở chỗ ngoặt, tựa hồ đang chờ ai.

Lục Trạch Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cô ta có chút không tốt.

Vương Tú Tú thấy Lục Trạch Thiên đã trở lại, lập tức chạy đến ngăn anh lại, “Lục đoàn trưởng à.”

Trịnh Chính Uỷ trở về cùng Lục Trạch Thiên không quen biết Vương Tú Tú, còn tưởng rằng là thân thích của anh, bèn cáo từ trước.

Sau chỉ còn lại hai người bọn họ, vẻ mặt Lục Trạch Thiên trực tiếp lạnh xuống, “Tôi nhớ lần trước tôi nói rất rõ ràng.”

Vương Tú Tú bị khí thế của anh hù nhảy dựng, lẩm bẩm, không biết nên mở miệng như thế nào.

Lần trước cô ta đến, Lục Trạch Thiên tuy rằng không thích, nhưng cũng không lạnh lùng như thế, hôm nay là chuyện như thế nào? Sao lại đột nhiên trầm mặt xuống, một chút mặt mũi cũng không cho chính mình? Vương Tú Tú kinh nghi bất định.

Cô ta không biết, Lục Trạch Thiên lúc trước còn chưa có thức tỉnh, nói chuyện với cô ta mới tương đối uyển chuyển. Lúc này Lục Trạch Thiên trong lòng giống như gương sáng, cái gì cũng nhìn thấu, đương nhiên không kiên nhẫn dây dưa với cô ta.

“Tôi……” Vương Tú Tú vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lục Trạch Thiên gián đoạn.

“Sau này đừng đến, lại đến tôi trực tiếp để bộ đội xử lý.” Lục Trạch Thiên mặt vô biểu tình nhìn cô ta.

Trong lòng Vương Tú Tú “Lộp bộp” một cái, thấy Lục Trạch Thiên muốn đi, nhanh chóng mở miệng, khúm núm nói: “Cậu, cậu đem chuyện nuôi nấng cho tôi, tôi về sau sẽ không đến!”

Lục Trạch Thiên muốn cười, “Lúc trước nói rất rõ ràng, hai đứa nhỏ không có quan hệ với nhà chị, đừng nghĩ muốn đưa về.”

Lúc trước chết sống không cần, hiện tại lại vội vàng đi lên cầu anh trả đứa nhỏ về, Lục Trạch Thiên trào phúng nhìn cô ta, "Con chị sinh bệnh đòi tiền, bèn đem chủ ý đánh lên người Bình Bình An An?”

Vương Tú Tú hoảng sợ, thất thanh nói: “Cậu như thế nào……”

“Không chỉ tôi biết, bộ đội cũng biết, lúc trước là nhìn vào mặt mũi lớp trưởng,” Lục Trạch Thiên cảnh cáo cô ta: “Chị nếu lại đến, vậy đừng trách tôi không nói tình cảm.”

Lòng Vương Tú Tú đều sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài, nhưng cô ta không có cách nào, con khám ra bệnh tim, từng ngày tiền tiêu như nước chảy, còn phải làm phẫu thuật lớn, cô ta cũng là không có cách mới đánh chủ ý lên đầu long phượng thai.

Vương Tú Tú rũ xuống mắt, cắn răng nói: “Tôi không cần Bình Bình An An, cậu đưa tiền an ủi lão Tứ nhà tôi lúc trước cho tôi là được! Cha mẹ chúng tôi không có, tôi có quyền lấy số tiền này!”

Lục Trạch Thiên cười lạnh một tiếng, “Đó cũng là vợ lớp trưởng lấy, như thế nào cũng không tới lượt trên đầu chị.”

“Ả cũng tái giá! Dựa vào cái gì lấy số tiền này!” Vương Tú Tú đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm bởi vì khẩn trương phức tạp mà biến thành lanh lảnh chói tai.

Lục Trạch Thiên nhíu mày, “Cô ấy là gần đây mới tái giá.”

“Tôi mặc kệ!” Vương Tú Tú bất cứ giá nào, “Ả nói đều đưa tiền cho con cái, dù sao cậu phải cho tôi!”

Lục Trạch Thiên chẳng muốn dây dưa với cô ta, quay đầu nhìn nhìn chung quanh, vừa lúc Hắc Hổ đi qua giao lộ phía trước, anh mở miệng gọi Hắc Hổ lại đây.

Hắc Hổ chạy chậm lại đây, hỏi: “Đoàn trưởng, làm sao vậy?”

Lục Trạch Thiên: “Mang người này đến phòng cảnh vụ, gọi điện cho Lý sư trưởng, nói Vương Tú Tú lại đến nữa, làm ông ấy nghiêm túc xử lý.”

Hắc Hổ thấy biểu tình Lục Trạch Thiên nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc, lập tức hô lên: “Vâng! Đoàn trưởng!”

Vương Tú Tú sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục trốn ra sau, “Cậu dựa vào cái gì bắt tôi!”

Hắc Hổ nhìn về phía Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên lạnh lùng nói: “Mang đi.”

“Vâng!” Hắc Hổ mới bất chấp tất cả, bắt đầu bắt lấy cánh tay Vương Tú Tú, mạnh mẽ lôi cô ta đi.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Vương Tú Tú hô to lên, Hắc Hổ lại hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái.

“Kêu, bà chị dùng sức kêu, một hồi nữa đều gọi người tới, bà chị có trái cây ăn!"

Vương Tú Tú sợ hãi tập thể mọi người thẩm vấn cô ta, lập tức không dám kêu nữa, nhưng vẫn điên cuồng giãy giụa.

Chút sức lực này của cô ta, đâu thể so sánh với Hắc Hổ qua mỗi ngày huấn luyện, Hắc Hổ không thèm để ý tới cô ta, kéo cô ta đi đến phòng cảnh vụ.

Hắc Hổ làm việc Lục Trạch Thiên vẫn rất yên tâm, vì thế anh không quản nữa, lập tức đi đến trong nhà.

Tần Thi hôm nay không biết làm cái gì, thơm muốn chết, cách chỗ ngoặt cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Vốn dĩ có thể sớm ăn được, kết quả lại bị Vương Tú Tú trì hoãn lâu như vậy, Lục Trạch Thiên ngẫm lại đều cảm thấy cô ta đáng ghét.

Về đến nhà, Lục Trạch Thiên theo mùi thơm thẳng đến phòng bếp, nhìn lướt qua bàn ăn, sau phát hiện quả nhiên có thịt, lập tức lấy chậu chuẩn bị rửa mặt.

“Hôm nay trở về có chút muộn.” Tần Thi xúc đồ ăn trong nồi ra, nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên, “Là gặp được ai sao?”

Lục Trạch Thiên vừa nghe thì biết Vương Tú Tú đã đến nhà, anh lên tiếng, nói: “Yên tâm, sau này chị ta sẽ không đến nữa.”

Bọn nhỏ ở phòng cách vách, Tần Thi thấp giọng hỏi: “Tình huống chị ta rốt cuộc như thế nào? Thật sự là…… cô ba?”

Lục Trạch Thiên đổ một chút nước ấm vào trong chậu, nói: “Đứa nhỏ chỉ có một cô nhỏ, không có cô ba gì.”

Tần Thi nhướng mày.

Lục Trạch Thiên: “Buổi tối tỉ mỉ nói với em, ăn chút cơm trước đi.”

Tần Thi lên tiếng, kêu với cách vách: “Ăn cơm ~”

Lục Trạch Thiên bưng chậu đi ra ngoài, ở trong sân hứng chậu nước lạnh, ngăn bọn nhỏ chạy ra lại, “Lại đây rửa tay.”

“Vâng!” Bọn nhỏ tung ta tung tăng chạy tới, sau khi rửa tay nhanh chóng phóng tới phòng bếp.

Lục Trạch Thiên chờ ba đứa nhỏ đều rửa xong, lúc này mới rửa tay, sau đó đổ chậu nước bẩn, lại hứng ít nước lạnh rửa mặt.

Sau khi rửa xong đổ nước đi, mới cầm chậu vào nhà ăn cơm.

Ăn cơm xong, long phượng thai đặt chén của mình lên quầy, sau đó tay cầm tay chạy tới phòng bên tiếp tục vẽ tranh, Cố Thanh Hải giúp Tần Thi cầm toàn bộ chén đũa để vào bồn nước, lúc này mới rời đi.

Lục Trạch Thiên cầm tạp dề buộc vào, nói: “Tiểu Hải hiện tại không giận dỗi?”

Tần Thi cười khẽ một tiếng, “Nháo, nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.”

Tiểu ngạo kiều mà thôi, rõ ràng đã tiếp nhận mình rồi, nhưng ngoài miệng không nói. Mỗi ngày khi giúp mình làm việc, luôn là một bộ dáng “Bởi vì cảm ơn cậu chăm sóc chúng tôi, tôi mới giúp cậu gánh nặng việc nhà”, cự nự, rất đáng yêu.

Lục Trạch Thiên khẽ gật đầu, nghĩ thầm buổi tối tâm sự thật tốt với nó.

“Cho nên cô ba là chuyện gì thế này?” Tần Thi bưng trà hoa cúc dựa vào một bên, hỏi Lục Trạch Thiên rửa chén.

Lục Trạch Thiên: “Xác thật là chị lớp trưởng, bốn năm, tôi cũng không biết chị ta như thế nào đột nhiên nhảy ra, cũng chính là một đoạn thời gian trước, chị ta xách theo một túi đến cửa nhà mình, nói là xem bọn nhỏ.”

“Ngày đó tôi vừa vặn ở nhà, ra nhìn thấy chị ta cách cửa lớn dỗ hai đứa nhỏ gọi cô ba. Tôi để bọn nhỏ về phòng, hàn huyên với chị ta, chị ta mới nói là muốn để tôi trả bọn nhỏ cho nhà chị ta, tôi trực tiếp từ chối, đuổi chị ta đi.”

Lục Trạch Thiên đem chén rửa xong đặt sang một bên, tiếp tục nói: “Ngày hôm sau tôi đi tìm lãnh đạo, tra qua phát hiện con nhà chị ta đột nhiên sinh bệnh vào bệnh viện, có bệnh tim.”

Tần Thi nháy mắt , “Ah, muốn đón đứa nhỏ trở về, trông cậy vào tiền trợ cấp bọn nó và tiền an ủi lớp trưởng anh?”

Lục Trạch Thiên gật đầu, “Thông minh.”

Tần Thi ha ha cười, “Người lớn lên chẳng ra gì, nghĩ ngược lại là rất đẹp.”

Đứa nhỏ mới cai sữa liền đưa cho Lục Trạch Thiên, hoàn toàn chính là mẹ Lục nuôi lớn, một chút cứt một chút nướ© ŧıểυ kéo đến 4 tuổi, trưởng thành hiểu chuyện, chị ta tới? Nằm mơ hử!

“Yên tâm đi, lần này nhất định hoàn toàn xử lý,” Biểu tình Lục Trạch Thiên nhàn nhạt, “Người hiện tại ở phòng cảnh vụ, hẳn là đã bị dạy bảo, chờ lát tôi lại tự mình đi một chuyến.”

Tần Thi gật đầu, nên như vậy! Dứt khoát lưu loát trực tiếp giải quyết là tốt nhất.

Cô nhìn Lục Trạch Thiên động tác rửa chén nhanh nhẹn, trong lòng cảm thán vẫn là người bình thường tốt à, thức tỉnh hay.

Tần Thi bưng ly lên uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nháy mắt khẩn trương lên: “Bệnh tim? Nhà chị ta có người truyền qua sao?”

Lục Trạch Thiên lắc đầu: “Là bên chồng chị ta di truyền, đừng lo lắng.”

Tần Thi lúc này mới thả lỏng lại, vậy là tốt rồi, dọa cô một cú sốc này.

Sau khi biết chuyện mình muốn biết, Tần Thi cũng không ở cùng Lục Trạch Thiên, ném anh một mình rửa chén, bản thân đến cách vách.

Lục Trạch Thiên nhìn cửa đóng lại, cười lắc lắc đầu.

Lúc Tần Thi về phòng, An An đã không kiên nhẫn vẽ tranh, mà là quấn lấy Cố Thanh Hải kể chuyện xưa, chỉ để lại một mình Bình Bình ghé vào trên bàn, cầm đầu bút chì nghiêm túc vẽ ở mặt sau vở Cố Thanh Hải dùng xong.

Tần Thi đi qua vừa thấy, trên giấy một nữ nhân tóc dài mang theo hai đứa nhỏ đang đào đất, cầm cái xẻng, cầm thùng, vẽ rất ra dáng ra hình.

Đúng là cảnh tượng ban ngày mình dẫn bọn nhóc đào đất.

Tuy rằng đường cong rất đơn giản, tỉ lệ nhân vật cũng có chút kỳ lạ, nhưng Tần Thi có chút kinh hỉ, rốt cuộc cô có thể nhìn ra được thằng bé vẽ chính là cái gì, lại còn có rất có ý cảnh.

Tần Thi khen nó: "Vẽ rất là đẹp mắt! Bình Bình thật lợi hại ~”

Bình Bình có chút thẹn thùng cong môi cười, lật vở qua phía trước, cho Tần Thi xem mấy ngày nay nó vẽ.

Có chó mèo đánh nhau, có nước sông ngọn núi, có binh lính đứng gác và ánh mặt trời, còn có một ít người nhận không ra là ai.

Cái này làm Tần Thi thật sự kinh hỉ, không nghĩ tới Bình Bình lại có thiên phú hội họa, vẽ cũng khá tốt.

“Giỏi quá!” Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, hỏi: “Cậu thích vẽ tranh sao?”

Bình Bình dùng sức gật đầu, chạy tới phòng lại lấy ra một quyển vở, phía trên vẽ đầy các dạng đồ vật.

Tần Thi nhìn nét vẽ non nớt ngắn gọn lại tràn ngập đồng thú của nó, đột nhiên hỏi: "Bình Bình sau này lớn lên muốn làm gì? Họa sĩ sao?”

Ánh mắt Bình Bình sáng lên, tựa hồ không nghĩ đến Tần Thi biết, nó nghiêm túc gật đầu, nói: “Tớ thích vẽ tranh!”

Tần Thi cười, cũng mặc kệ nó tại sao đời trước là nhà thiết kế, mà không phải họa sĩ. Dù sao đều là cốt truyện trong sách mà thôi, Lục Trạch Thiên cũng thức tỉnh rồi, thoát khỏi cốt truyện trói buộc, như vậy bọn nhỏ đương nhiên cũng thế.

Cốt truyện là cốt truyện, hiện thực là hiện thực, không thể nói nhập làm một.

Tần Thi cười nhìn Bình Bình, “Tháng sau sinh nhật cậu, tớ đưa cậu bút sáp và thoại bản chuyên biệt được không?”

Bình Bình mở to hai mắt nhìn, “Có thể chứ? Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật sự.” Tần Thi cười tủm tỉm, đứa nhỏ có yêu thích hứng thú, người lớn đương nhiên là phải ủng hộ.

Tần Thi mặc kệ nó sau này rốt cuộc sẽ làm nghề gì, chỉ cần bây giờ nó thích vẽ tranh, như vậy cô liền ủng hộ.

Những thứ khác, thuận theo tự nhiên là được.

“Cảm ơn!” Đôi mắt Bình Bình sáng lấp lánh, cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Bình Bình, An An bây giờ lớn lên rất giống nhau, đều vô cùng đáng yêu, nếu mặc vào quần áo giống nhau, chải kiểu tóc giống nhau, nói là song bào thai cũng không có người hoài nghi.

Duy nhất không giống nhau, chính là khi Bình Bình vui vẻ cười rộ lên bên khóe miệng có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, mà An An hoàn toàn không có.

“Cảm ơn cái gì? Các cậu đang nói cái gì?” An An giống như một viên đạn pháo nhỏ vọt lại đây, phanh gấp lại trước mặt Tần Thi, không đυ.ng vào người.

“Đang nói quà sinh nhật,” Tần Thi nhìn con bé, “Tớ định đưa Bình Bình bút sáp và bản vẽ, cậu nghĩ muốn cái gì sinh nhật vui vẻ nào?”

“Ah! Sinh nhật? Quà!” An An nháy mắt hưng phấn lên, “Tớ muốn váy đẹp!”

Tần Thi cười khẽ một tiếng, khi vừa mới chuẩn bị đáp ứng, con bé lại mở miệng.

“Không không không, tớ có váy mới rồi, tớ có thể muốn bánh kem không? Trong TV kia!”

An An chờ mong nhìn Tần Thi, “Chính là bơ bên trong đó, cậu biết làm sao?”

Tần Thi cố ý chọc nó: “Biết, nhưng cái này không tính là quà.”

“Tại sao……” An An có chút mất mát, nhưng vẫn là cười nói: “Vậy được rồi, vậy cậu lại làm một lần khoai lang đỏ và táo ngào đường đi!”

An An thích ăn đồ ngọt, thích ngọt như mạng.

Tần Thi nhìn bộ dáng con bé hiểu chuyện, lòng mềm nhũn, không chọc nó nữa: “Bánh kem bơ tớ vốn định làm cho các cậu, cho nên mới không tính là quà.”

“Bánh kem đã rất ngọt, khoai lang đỏ ngào đường không có khả năng, cậu chọn quà cá biệt.”

An An nghe vậy lập tức hoan hô, trong mắt một lần nữa sáng ánh lên, “Vậy tớ, vậy tớ muốn đi xem ba ba bọn họ huấn luyện!”

Tần Thi hơi giật mình, không nghĩ tới con bé lại đưa ra yêu cầu như vậy, “Tại sao muốn xem cái này?”

An An lui lại phía sau mấy bước, trên mặt đất lung tung múa may tay chân nhỏ, “Lúc trước tớ mắc con diều trên cây, thúc thúc Hắc Hổ vài cái đã lên cây lấy xuống, đặc biệt soái!”

“Thúc còn kể với chúng tớ, lúc bọn họ huấn luyện đài cao như vậy, tay không bò lên trên!” An An nhón chân dùng sức đưa tay khoa tay múa chân, cả người lung lay, thiếu chút nữa té ngã.

May mắn Lục Trạch Thiên vào được, đỡ con bé một chút.

Lục Trạch Thiên nghe thấy con bé nói chuyện, vớt nó lên một cái, nâng nó trong không trung, buông tay lại tiếp được, vứt lên lại tiếp được.

“A a a ——” An An thét chói tai cười ha ha, không ngừng kêu lại một lần.

Lục Trạch Thiên cùng con bé chơi nửa ngày nâng cao, làm nó vui vẻ đến không được, đứng trên mặt đất còn có sức cười.

Lục Trạch Thiên nhìn về phía Bình Bình, Bình Bình lại liên tục xua tay: "Con không cần con không cần!"

Quá kí©h thí©ɧ, nó không thích.

Lục Trạch Thiên nhìn nó: “Thật sự không chơi?”

Bình Bình liên tục lắc đầu, cầm lấy đầu bút chì tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

Lục Trạch Thiên có chút đáng tiếc, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Bình Bình, không có cưỡng cầu thằng bé chơi.

Cố Thanh Hải ngồi trên sô pha đọc sách, thấy tầm mắt Lục Trạch Thiên quét tới, hơi hơi trừng lớn đôi mắt, khi đang nghĩ ngợi như thế nào từ chối, lại thấy Lục Trạch Thiên trực tiếp nghiêng đầu qua, không nhìn nó nữa.

Cố Thanh Hải: “……”

Tần Thi trừng Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên phản ứng lại mình như vậy không tốt, liền quay đầu nhìn nó, giải thích: “Con là đại hài tử, ba không nâng được.”

Cố Thanh Hải cả mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức hay là xấu hổ, “Con mới không thích chơi cái này đâu!”

Ba nâng được con cũng không chơi! Ấu trĩ muốn chết!

Dứt lời, nó bèn ôm sách, bước vào phòng.

Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi nhún vai, Tần Thi liếc anh một cái, nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhịn không được cười rộ lên.

Cố Thanh Hải còn không bằng sửa tên là Cố ngạo kiều.

“Cho nên có thể chứ?” An An tâm tình bình phục lại ngẩng đầu nhìn Tần Thi và Lục Trạch Thiên, “Quà sinh nhật của con có thể chứ?”

Lục Trạch Thiên: “Đương nhiên.”

“Tốt quá!” An An nhảy lên.

Tần Thi hỏi: “Cậu thích cái kia? Thích võ công?”

An An gật đầu, “Rất tuấn tú, cũng rất lợi hại.”

Dừng một chút, An An ngẩng đầu, hỏi: “Con có thể học sao? Học là có thể bảo vệ Bình Bình.”

Về sau ai lại khi dễ Bình Bình, nó tự mình có thể đánh lại đối phương, không cần đại ca giúp.

Đại ca mỗi lần bị đánh lòng bàn tay, đều là bởi vì giúp hai đứa tụi nó đánh nhau, nó không muốn nhìn đại ca bị đánh nữa, nó một mình một người làm việc!

An An nắm chặt nắm tay nhỏ, đầy mặt kiên định nhìn Tần Thi.

Lục Trạch Thiên nhướng mày.

“Được, học,” Tần Thi cười nói: “Chỉ có điều không phải vì cậu bảo vệ Bình Bình mới để cậu học, mà là hy vọng cậu có năng lực tự bảo vệ mình, không bị người khác khi dễ.”

Thế đạo luôn hà khắc với nữ giới, An An lớn lên lại đẹp như vậy, học chút phòng thân khá tốt.

“Ừm,” Lục Trạch Thiên cũng gật đầu theo, “Bình Bình cũng cùng luyện một chút, ba ba dạy các con.”

Cố Thanh Hải đều bị Lục Trạch Thiên từ nhỏ thao luyện, chạy đại viện quân khu đã nhiều năm, năm trước mới chính thức bắt đầu theo học quyền cước công phu.

Cũng đúng là như vậy, Cố Thanh Hải lúc trước đánh nhau mới mạnh như vậy, có thể một mình đánh mấy người. Mỗi lần thằng bé đi ra ngoài chơi, luôn có một đám trẻ đi theo, bởi vì bọn họ đều biết Cố Thanh Hải lợi hại.

An An hoan hô, Bình Bình lại là thở dài, nó không thích vận động cho lắm.

Tần Thi thấy Bình Bình thở dài, liền nghiêm túc nói với nó: “Bình Bình, vận động nhiều thân thể mới có thể càng cường tráng.”

Nếu không phải An An luôn kéo thằng bé cùng nhau ra ngoài chơi, một mình Bình Bình cũng không chủ động đi ra ngoài tìm người chơi, có chút sầu người.

Bình Bình gật đầu, “Tớ đã biết.”

Tần Thi cười cười, tuy rằng không thích vận động, nhưng nó nghe lời, cũng không phải rất bài xích vận động, còn tốt còn tốt.

“Vốn ý tứ của ba sang năm mới bắt đầu, không nghĩ đến con còn chủ động đưa ra.” Lục Trạch Thiên sờ sờ đầu An An, nhìn Tần Thi nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Tần Thi biết anh muốn đi xử lý “Cô ba”, thì gật gật đầu.

Bọn nhỏ đối với chuyện anh thỉnh thoảng rời đi rất là không sao cả, bọn nó sớm đã thành thói quen. Hiện tại nghe anh nói như vậy, cũng chỉ là phất phất tay, nói một câu “Tạm biệt ba ba", thì tiếp tục làm chuyện của mình.

Lục Trạch Thiên nhìn một màn này có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, dù sao anh hiện tại đã biết bản thân mình lúc trước có bao nhiêu không đáng tin cậy.

Về sau anh tận lực đặt thời gian và trọng tâm ở gia đình, tuyệt đối sẽ không muốn giống như trước kia, ăn uống tiêu tiểu thậm chí là ngủ đều ở bộ đội.

Ai cũng đừng nghĩ lại khống chế anh, lại ảnh hưởng anh.

……

Vương Tú Tú bị xử lý như thế nào Tần Thi không biết, cũng không muốn biết, dù sao Lục Trạch Thiên nói hoàn toàn giải quyết, cô ta sẽ không đến nữa, Tần Thi cũng buông việc này xuống.

Khai giảng ngày hôm sau không có lớp, Tần Thi đến trường học làm thủ tục đã trở lại.

Ngày thứ ba, Tần Thi chỉ có hai tiết, buổi sáng một tiết tiết 3, buổi chiều một tiết tiết 2.

Không cần dậy sớm, đến lúc đó mặc xong là có thể đi, quả thực tuyệt vời ông mặt trời.

Tần Thi ngay cả sách cũng không lấy, cứ tay không vào phòng học.

Bọn nhỏ thấy giáo viên tới, lập tức không châu đầu ghé tai nữa. Lớp trưởng kêu “Đứng dậy”, các bạn học đều đứng lên nói “Chào cô giáo”.

“Chào các em, ngồi xuống đi.” Tần Thi cười giơ tay đè xuống.

Các bạn học ngồi xuống nhìn kỹ, sau khi phát hiện cô giáo mười phần tuổi trẻ xinh đẹp, lập tức trong lòng liền lung lay.

“Lần đầu tiên gặp mặt, cô tự giới thiệu trước một chút, cô là giáo viên âm nhạc các em, tên cô là Tần Thi.” Tần Thi cầm phấn viết lên trên bảng đen tên của mình, bút tích xinh đẹp, với chữ viết rồng bay phượng múa, hỗn độn của giáo viên khác hoàn toàn không giống nhau.

Người như chữ, các bạn học nhìn Tần Thi tự, nhìn nhìn lại váy dài đẹp và tinh xảo, thì biết cô là người mở ra phong cách tây lại thời thượng.

Đôi mắt các bạn nữ đặt ở trên người Tần Thi lưu luyến quên về, nhóm nam lại là nhàm chán lên, thả lỏng dáng ngồi, bắt đầu thất thần.

“Còn có nửa tháng thì 1/10 lễ quốc khánh, trường học đến lúc đó sẽ tuyển ra lớp ưu tú đến bộ đội tham gia biểu diễn,” Tần Thi thả ra sấm lớn, “Chủ nhiệm lớp các em Trương Diễm Lệ mời cô giúp, dạy các em ca hát, các em có muốn thắng được toàn trường, đến bộ đội biểu diễn?”

Các bạn học trừng lớn hai mắt, một đám đều có tinh thần, lớn tiếng trả lời: “Muốn!”

Đều là trẻ con trong đại viện, ai không muốn đến bộ đội lộ diện? Thật muốn được tuyển, mặt mũi dài hơn!

Nhóm nam không nhàm chán, bắt đầu ngao ngao kêu, trong phòng học một chút đã ầm ĩ lên.

Tần Thi cầm lấy lau bảng (như kiểu lau bảng deli) trên bàn, hung hăng vỗ, sương mù từng trận. Biểu tình Tần Thi nghiêm túc: “Ầm ĩ cái gì? Chợ bán thức ăn sao?”

Lau bảng đánh vào bục giảng phát ra tiếng vang lớn làm mọi người hoảng sợ, nháy mắt an tĩnh lại, bọn họ chớp chớp mắt, nhìn Tần Thi không nói một lời.

Các bạn học đối với giáo viên giống như có radar, giáo viên nào dễ nói chuyện, thầy cô nào lợi hại, bọn họ đều có thể cảm nhận được.

Giáo viên âm nhạc nhìn như dịu dàng, nhưng thật ra rất nghiêm khắc, các bạn học lập tức ngoan hết.

Tần Thi thấy bọn họ ngoan, thì cười, nói: “Mặc kệ học khoá gì, đều phải nghiêm túc, ít nhất kỷ luật lớp học vẫn phải có đúng không?”

“Chúng ta tôn trọng lẫn nhau, các em yên tĩnh đi học, cô nghiêm túc dạy các em.”

“Nếu không nghe lời, hoặc là không muốn học, các em có thể trực tiếp nói cho cô,” Tần Thi cười nhìn quét một vòng, “Cô đem tiết âm nhạc nhường cho thầy cô khác là được, vừa lúc thầy cô các em cũng muốn, lớp khác cũng muốn để cô chú trọng dạy bọn họ.”

Lời này vừa ra, lòng các bạn học đã nhắc tới. Mới biết được tin tức tốt này, cũng không thể tiện nghi ban khác!

Kết quả là, tất cả mọi người ngồi ngay ngắn, thái độ đoan chính.

Tần Thi nhìn một màn này, trong lòng vừa lòng cười, lần đầu tiên lên lớp chính là đến trấn trụ bọn họ, như vậy sau mới có thể nhẹ nhàng chút.

Giúp Trương Diễm Lệ đây là thật, giáo viên khác nhờ cô giúp ngược lại là không có, lớp khác cũng từ bỏ, căn bản không có ý định tham gia hoạt động này.

Trương Diễm Lệ bởi vì là lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, muốn làm tốt, lúc này mới nhờ cô giúp.

Tần Thi đương nhiên sẽ không từ chối cô ấy, dù sao cũng là phải dạy hát, vậy thì dạy thật tốt, không chậm trễ chuyện lại có thể kéo gần cảm tình của hai người, cớ sao không làm chớ.

Tần Thi vỗ vỗ tay, nói: "Cô dạy các em hát nhé, là ca khúc chủ nghĩa yêu nước mới ra, là Trương Lê tác từ, Tần Vịnh Thành soạn nhạc, Lý Cốc Nhất nguyên xướng, tên 《 Tôi và tổ quốc tôi 》.

Cô hát trước cho mọi người một lần, chờ các em chép lời xuống, chúng ta lại bắt đầu học.”

Các bạn học chờ mong nhìn Tần Thi, dựng lỗ tai lên.

Không có nhạc đệm, Tần Thi mở miệng liền tới: “Tôi và tổ quốc tôi, một khắc cũng không thể tách rời, vô luận tôi đi đến nơi đó, đều chảy ra một đầu tán ca……”

Tiếng ca tuyệt đẹp êm tai vang lên, các bạn học ánh mắt sáng lên, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

Ca khúc không khó, giai điệu rất nhiều chỗ đều tương tự, lúc Tần Thi hát đoạn thứ hai, có một số đồng học cũng không tiếng động ngâm nga theo.

Một khúc xong, các bạn học sôi nổi vỗ tay, hưng phấn nhìn Tần Thi, chờ mong cô dạy bọn họ.

Bài hát này êm tai, ca từ cũng hay, mọi người đều rất thích.

Tần Thi cười nói: “Cảm ơn các bạn học vỗ tay, cô nhận lấy, kế tiếp cô đọc ca từ, mọi người ghi lại một chút.”

Các bạn học không nói hai lời, lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép.

Chờ mọi người ghi xong, Tần Thi bắt đầu dạy các bạn học hát, bài hát này lưu loát dễ đọc, không đến mấy lần, các bạn học có thể theo Tần Thi hát phần mở đầu.

Tần Thi dạy không nhanh, chỉ là từng câu sửa đúng phát âm mọi người, vấn đề lạc điệu.

Môn âm nhạc một tuần hai tiết, cách lễ quốc khánh còn nửa tháng, cũng chỉ bốn tiết, thời gian quá gấp rút. Tần Thi chỉ có thể dạy bọn họ cách hát chính xác, để bọn họ trở về tự mình luyện.

Nói như vậy, thì ngàn vạn lần không thể sai. Ngay từ đầu hát sai, hát lâu rồi thành quen không dễ sửa đổi, cho nên Tần Thi tình nguyện từ từ tới.

May mắn bài hát này không khó, cảm giác tiết tấu rất mạnh, dưới một tiết, đoạn thứ nhất mọi người đã hát ra dáng ra hình.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tần Thi để bọn họ trở về, tiết âm nhạc sau lại dạy bọn họ phần kế tiếp, sau đó ra khỏi phòng học.

Sau khi ra, vừa vặn thấy Ngô Hữu Minh đi ra từ phòng học bên cạnh, hai người tầm mắt va chạm, ai cũng không để ý ai.

Dù sao Ngô Hữu Minh cũng sẽ không phản ứng mình, Tần Thi lười lại mặt nóng dán mông lạnh, không chào hỏi lão ta.

Ngô Hữu Minh thấy Tần Thi không để ý mình, trong lòng tức giận, thầm nghĩ con người cô không được, không tôn trọng tiền bối.

Ngô Hữu Minh nhìn thoáng qua đầu tóc Tần Thi, bện tóc bịp bợm còn mang theo dây cột tóc màu lam, càng chướng mắt.

Một chút cũng không giản dị, quốc gia hiện tại đúng là thời khắc phát triển, cống hiến vì quốc gia mới là vương đạo, mỗi ngày cân nhắc cách ăn mặc…… Hừ!

Các bạn học thấy Tần Thi đi rồi, còn có chút không kịp phản ứng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tan học.

“Thời gian sao trôi nhanh vậy? Tiết này là 40 phút sao?”

Lý Lượng vỗ vỗ bạn ngồi cùng bàn, hỏi: “Minh, cậu nhìn đồng hồ cậu xem, thời gian có đúng không?”

Trương Minh giơ tay, túm tay áo lên xem đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày: “Là rất đúng.”

“Vậy sao lại nhanh thế chứ! Tớ đi học ngủ một giấc cũng chưa nhanh như vậy!”

Người bên cạnh cũng kêu kêu quát quát lên, không ít đồng học phụ họa, ríu rít.

Lớp trưởng Lý Vân hàng phía trước thanh tú mắt trợn trắng, “Đó là bởi vì anh đang chuyên tâm làm một chuyện, cho nên không ý thức được thời gian đang trôi đi, hiện tại không chuyên tâm, tự nhiên sẽ cảm thấy thời gian chậm lại.”

“Anh chừng nào thì đi học lại ngủ? Tại sao không nghe giảng?” Lý Vân quay đầu nhìn cậu nhóc, biểu tình nghiêm túc.

Lý Lượng nhìn biểu tình của cô em thì vội ôm đầu, “Em nghe lầm, không thể nào!”

Lý Vân không để ý tới cậu: “Em trở về nói cho ba, để ba quất anh!”

Lý Lượng nghe vậy kinh hãi, liên tục cầu xin, Lý Vân đều mặc kệ nó.

“Vừa nãy cô giáo dạy em biết hát không? Anh biết! Hay là anh dạy cho em? Em đừng nói với ba.”

“Em biết, không cần anh dạy.”

“Lý Lượng cậu dạy tớ đi.” Có người không hiểu chuyện cố ý xen mồm, chọc đến Lý Lượng không kiên nhẫn phất tay đuổi người.

Các bạn học vây xem bên cạnh cười ha ha, trên mặt tất cả đều là xán lạn tươi đẹp tươi cười.

……

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến nơi này vừa vặn kết thúc một điểm tình tiết, nhiều như vậy đi.

_(:з” ∠)_

Rất nhiều người không thích nam chính và đứa nhỏ, thật ra chính là giả thiết như vậy…… Hai quyển sách dung hợp, nữ chính là vật cách điện, người đến gần cô đều sẽ chậm rãi thức tỉnh, thoát khỏi cốt truyện.

-

Đen quá trời. Web kia bị quét bay tỏng truyện rồi. 🥲 chương này thì về với Tấn Giang rồi nè. Hơn 7k từ, ok i"m fine.