Chương 20.

Ngay lúc Tần Thi đang buồn bực, giáo viên tiếng Anh sơ trung (cấp 2) Trương Diễm Lệ đi ra từ văn phòng, cô ấy “Haizz” một tiếng, đi đến bên người Tần Thi, cùng cô ra ngoài.

“Đừng để ý đến lão ta, lão ta chính là lão cũ kỹ,” Trương Diễm Lệ bĩu môi, giải thích với Tần Thi: “Lão ta tên là Ngô Hữu Minh, dạy chính trị với ngữ văn, không nhìn nổi nhất là người trang điểm, cô giáo nào mặc phong cách tây một chút, thì lão ta cảm thấy đồi phong bại tục, cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt.”

“Lão ta vừa thấy cô trang điểm xinh đẹp như vậy, mới thế, dù sao cô đừng để ý đến lão là được,” dứt lời, Trương Diễm Lệ hâm mộ nhìn Tần Thi, nói: “Chất tóc của cô rất mượt nha, quần áo cũng đẹp mắt, tôi sớm nghe nói đại danh của cô, nấu ăn ngon, làm quần áo đẹp.”

“Cảm ơn nhắc nhở, cũng cảm ơn khích lệ.” Tần Thi cười tủm tỉm đáp lại cô ấy.

Trong mắt Trương Diễm Lệ chỉ có hâm mộ và thích, không có cái khác, Tần Thi có thể cảm nhận được.

Trương Diễm Lệ nghe Tần Thi nói như vậy, cũng nở nụ cười, cô nghiêng đầu tiến đến bên tai Tần Thi, nhỏ giọng nói: “Cô có thể cũng giúp tôi làm một chiếc váy như cô không?”

Dứt lời, liền duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ nhanh trong không trung, sau đó lập tức thu hồi.

Tần Thi lập tức hiểu rõ, cô cười nhạt gật đầu, “Cô muốn kiểu dáng gì, đến lúc đó đưa vải cho tôi là được.”

Tần Thi vốn có ý định làm quần áo kiếm tiền, nhưng cô không nghĩ đến việc làm ăn đến nhanh như vậy.

Tuy rằng cải cách mở ra đã hai năm, nhưng người dân rất nhiều nơi vẫn không dám kinh doanh, sợ hướng gió bên trên thay đổi lần nữa, lại bị bắt lại.

Đại viện quân khu cũng không có người nào kinh doanh, nhưng huyện kế bên có người bày quán, lúc Tần Thi đi Cung Tiêu Xã, bắt gặp người bán rau, bán trái cây, bán quà ăn vặt.

Đại viện quân khu không ai làm ăn, đoán chừng là chướng mắt.

Dù sao hiện tại vẫn là quân nhân công nhân được người ta coi trọng nhất, từ thương nhân…… Sĩ nông công thương, từ xưa thương vi mạt, đến bây giờ cũng vậy.

Cho dù cải cách mở ra, vẫn có số người chướng mắt làm buôn bán, thẳng đến sau này rất nhiều người phất nhanh, sau khi công nhân bị sa thải, kinh doanh mới nhiều lên.

Người khác sợ, Tần Thi cũng không sợ, hiện tại chỉ cần không làm buôn bán lớn, vậy căn bản không có việc gì.

Sau khi khai giảng cô cố ý mặc quần áo mình mới làm, chính là để quảng cáo, muốn kiếm tiền.

“Tôi muốn như cô vậy,” Trương Diễm Lệ nhìn chằm chằm váy Tần Thi, hỏi: “Còn có kiểu dáng khác không?”

Tần Thi gật đầu: “Đương nhiên.”

Đời trước cô rất thích váy, đủ loại phong cách và kiểu dáng cô đều thử qua, cho dù chưa từng làm, nhưng đại khái kiểu dáng cô biết rõ, cân nhắc một thời gian ngắn nữa cũng có thể làm ra gần giống.

Tần Thi mặc bây giờ chính là một chiếc váy dài màu xanh biển, chiều dài đến trên mắt cá chân một chút.

Tuy rằng là thuần sắc, kiểu dáng nhìn cũng đơn giản mộc mạc, nhưng thật ra cảm giác thiết kế mười phần. Làn váy hơi xếp ly, khi bước đi, mép váy thêu mấy đóa cúc non xuất hiện, đong đưa bay múa theo góc váy.

Lại chờ khi Tần Thi đứng yên, cúc non lại giấu vào trong làn váy, như ẩn như hiện.

Váy này nhìn như đơn giản bình thường, nhưng có loại đẹp không thể nói ra, ánh mắt Trương Diễm Lệ lần đầu tiên thấy đã thích, cô ấy cảm thấy so với quần áo Thâm Thị bán bên kia còn đẹp hơn.

“Vậy cô đưa những kiểu dáng quần áo đó cho tôi xem chút nhá, tôi chọn một cái.” Trương Diễm Lệ khoác cánh tay Tần Thi, kéo cô tiếp tục dong dài.

Tần Thi nghe cô ấy nói chuyện, thầm nghĩ đây vốn là quen thuộc mà lắm lời.

Ra khỏi trường sơ trung, Trương Diễm Lệ lưu luyến tạm biệt Tần Thi, tự mình đi đến văn phòng lấy đồ, mà Tần Thi tiếp tục đi đến phía trước.

Trường sơ trung ở sau trường tiểu học, có một cửa riêng có thể ra vào, nhưng không phải cùng hướng nhà mình, có chút vòng vèo, cho nên Tần Thi vẫn là định đi ngang qua tiểu học, từ trước trường trở về.

Lúc Tần Thi đang nghĩ đến sẽ không thể gặp được Lý Thiên Thiên, cô ta thật đúng là ôm một chồng sách từ trong lầu ra. Cô nhẹ giọng “chậc” một tiếng, thầm nghĩ thật không thể tùy tiện nhắc mãi, nghĩ cái gì thì cái đó tới, có chút tà mà.

Vậy cô nghĩ tiền, sẽ nhặt được tiền sao?

Tần Thi coi như không nhìn thấy Lý Thiên Thiên, mặt không đổi sắc tránh đi, trong đầu suy nghĩ miên man.

Lý Thiên Thiên thấy Tần Thi, thấy cô một thân váy dài, bộ dáng tóc dài mềm mại thướt tha bồng bềnh, trong lòng lập tức toát ra một luồng tà khí.

Cô ta tiến lên ngăn cản Tần Thi, cười chào hỏi: “Ai nha, là cô giáo Tần à, thật trùng hợp đó.”

Tần Thi không muốn dây dưa với cô ta, nhưng cô ta cũng ngăn mình lại rồi, chỉ có thể treo lên nụ cười thương nghiệp, bắt đầu ứng phó: “Thật trùng hợp.”

Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tần Thi cười, “Không có lớp sao? Giáo viên âm nhạc nhàn rỗi như vậy à?”

Tần Thi cũng cười theo, “Đúng nha, nhưng nhẹ nhàng, không giống như cô,” Tần Thi nhìn thoáng qua một chồng tư liệu giảng dạy trong lòng ngực cô ta, tiếp tục nói: “Lớp tiếng Anh mới mở, trường học rất coi trọng, chọn gánh nặng thật sự là vất vả cô.”

“Đúng rồi? Cô dạy năm 3 sao? Bọn trẻ làm ầm ĩ nhỉ? Hẳn là rất mâu thuẫn với tiếng Anh? Haizz, may mắn lúc ấy còn tuyển dụng giáo viên âm nhạc, bằng không tôi cũng đau đầu.”

Lý Thiên Thiên nghe Tần Thi nói lời này, thiếu chút nữa tức chết, sao âm dương quái khí như vậy? Cố ý đi!

Nhưng Lý Thiên Thiên lại nhìn không ra nét mặt Tần Thi không đúng, nhìn ánh mắt cô rất chân thành tha thiết, hoàn toàn một bộ dáng vì chính mình suy nghĩ, lại mang theo may mắn.

Vì thế Lý Thiên Thiên chỉ có thể ha ha cười, không cam lòng yếu thế nói: “Còn tốt, với tôi mà nói còn tính nhẹ nhàng, có thể thu phục.”

Tần Thi cười, thật tình thật lòng cười, “Cô thật lợi hại.”

Bọn nhỏ chưa bao giờ từng tiếp xúc tiếng Anh phải bắt đầu học tiếng Anh, tâm tình mâu thuẫn kia…… Tần Thi không cần nghĩ cũng biết trong mười đứa có chín rưỡi đều không muốn học.

Hơn nữa trường học còn rất coi trọng việc này, Lý Thiên Thiên nếu là dạy không tốt, muahaha~

Xạo chó đi, tiếp tục giả vờ, tha hồ giả vờ, dù sao nhọc lòng mệt mỏi cũng không phải mình.

Tần Thi: “Vậy cô vội đi, tôi đi về trước, hôm nay lão Đại đi học, tôi đáp ứng nấu đồ ăn ngon cho nó, đi trước đây, tạm biệt.”

Tươi cười trên mặt Lý Thiên Thiên thoáng cái liền cứng lại rồi, “Àh, tạm biệt.”

Tần Thi nhẹ nhàng cười với cô ta, thong thả ung dung rời đi. Một hai phải đi lên đυ.ng, vậy đừng trách cô.

Lý Thiên Thiên nhìn bóng dáng Tần Thi, nghiến răng nghiến lợi, vành mắt tàn nhẫn đều bắt đầu phiếm hồng.

“Đắc ý cái gì!”

Nha đầu nông thôn không biết nơi nào nhảy ra, cướp nam chính của mình, còn hăng hái? Còn không phải là đọc sách mấy năm, tự học tiếng Anh sao? Thật đúng là xem mình làm cọng hành!

Trong mắt Lý Thiên Thiên loé lên một mạt ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Thi.

Chờ cốt truyện bắt đầu rồi, Lục Trạch Thiên cũng sẽ giống như người khác, ba ba chạy đến gặp gỡ mình, đến lúc đó…… Hừ! Kết hôn thì sao? Vẫn là phải nhường chỗ cho mình.

Trước để con ả thay mình nuôi dưỡng con cái đi, vừa lúc mình chán ghét trẻ con, chờ Tần Thi nuôi lớn, vừa vặn mình không cần phí tâm.

Lý Thiên Thiên cong cong khóe miệng, thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Về đến nhà, long phượng thai đã dính lên, tụi nó không thích một mình ở nhà đợi, chỉ là ngắn ngủn tách ra, cũng vẫn khiến tụi nó không vui.

“Tần Thi Tần Thi, cậu rốt cuộc đã trở lại, tớ có thể tưởng tượng cậu rồi.” An An bắt được váy Tần Thi, cẩn thận sờ sờ cúc nhỏ trên đó.

Bình Bình cũng ngửa đầu nhìn cô, “Tớ cũng là.”

“Mọi người đều đi vội, chỉ có chúng ta ở nhà, rất đáng thương ~” An An ủy khuất ba ba.

Bình Bình chớp chớp mắt, “Không thích bị vứt ở nhà.”

Tần Thi nhướng mày: “Ngày thường tớ đi mua đồ ăn còn đi cả buổi sáng đấy, sao các cậu không thương tâm khổ sở?”

An An dựa vào trên đùi Tần Thi, trực tiếp dính chặt cô, “Cái đó không giống.”

“Sao không giống?” Tần Thi không nghĩ ra.

“Chính là không giống.” Long phượng thai trăm miệng một lời nói.

Tần Thi trầm mặc, chỉ có thể từ bỏ, “Được rồi, nhưng các cậu về sau phải quen ở một mình, tớ và ba các cậu phải làm việc, anh trai phải đi học, các cậu chỉ có thể ở nhà một mình."

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống nhau, tập thể sụp xuống, “Không muốn……”

Tần Thi bế tụi nó lên đặt ở trên sô pha, cầm cho tụi nó hai miếng bánh quy, “Chúng tớ chỉ bận ban ngày, buổi tối thì trở lại mà, hơn nữa thời gian làm việc của tớ ngắn hơn, các cậu không phải ở một mình.”

“Các cậu đã là đứa trẻ lớn rồi đúng không?”

An An thở dài, “Được rồi.”

Bình Bình cũng bĩu môi gật đầu.

Tần Thi cười cười, biết tụi nó chỉ là không quen. Trước kia vẫn luôn có người bồi bạn, bây giờ dư lại tụi nó, không quen đó là chắc chắn rồi.

Về phần sợ hãi…… Long phượng thai căn bản không sợ, tụi nó từ nhỏ lớn lên trong viện, mỗi nhà mỗi hộ đều quen biết.

Càng đừng nói cổng lớn khu gia chúc còn có binh lính đứng gác, căn bản không có khả năng có nguy hiểm, bọn nhỏ ở khu gia chúc đều tha hồ chạy nhảy.

“Vì khen thưởng các cậu ngoan như vậy, tớ định làm một cái lò nướng, về sau có thể làm đủ loại đồ ăn ngon,” Tần Thi nhìn tụi nó, “Ăn bánh quy xong muốn giúp tớ không nhỉ?”

Long phượng thai nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng nhau giơ tay lên.

“Muốn!”

An An hưng phấn hỏi: “Đồ ăn ngon đâu? Lò nướng có thể làm đồ ăn ngon gì?”

Tần Thi chỉ chỉ bánh quy sắp ăn xong trong tay tụi nó, nói: “Bánh quy cũng có thể làm, còn có bánh kem, khoai nướng, vịt nướng, thịt nướng……”

Liên tiếp báo tên ra, cho dù rất nhiều cũng chưa nghe nói qua, nhưng tụi nó cũng ngao ngao kêu, hoan hô.

Dù sao tay nghề Tần Thi còn ở đó, trong đầu nhỏ long phượng thai, cô làm gì cũng không có không thể ăn, Tần Thi làm đồ ăn, đó nhất định là đồ ăn ngon nhất toàn thế giới!

Hoàn toàn tin tưởng Tần Thi vô điều kiện.

Long phượng thai ăn luôn hai ba miếng bánh quy, ồn ào rửa tay làm việc, bộ dáng ân cần thật sự là đáng yêu, Tần Thi nhìn cười không ngừng. Cô sau khi thay bộ quần áo nhẹ nhàng, mang theo long phượng thai hứng thú bừng bừng đi đến sân.

Niên đại này còn không biết có lò nướng hay không, cho dù có, Tần Thi cũng không có ý định mua, cô định ở trong sân dùng gạch và bùn xây một cái.

Gạch mà nói, góc tường để một đống, cũng không biết là làm gì dư lại, dù sao cũng không dùng. Lúc trước Tần Thi thu dọn sân, liền động tâm tư.

Dù sao lò nướng có thể làm ra không ít mỹ thực, vì ăn uống mà lao động, Tần Thi vẫn rất vui lòng.

Tần Thi khi còn nhỏ bị cha mẹ không đáng tin cậy ném về quê nhà nông thôn, từng nhìn ông ngoại xây lò nướng, cứ việc thời gian có chút lâu rồi, nhưng Tần Thi còn miễn cưỡng nhớ rõ trình tự.

Bởi vì trong lúc nghỉ ngơi, cũng nhìn thấy người đăng tải xây lò trên video, lúc này mới không quên không còn một mảnh.

Tần Thi nghĩ nghĩ, vẫn là do dự, chờ buổi tối Lục Trạch Thiên trở về, cô chỉ điểm Lục Trạch Thiên làm đi.

Có chút sợ hãi lật xe.

Vì thế Tần Thi tìm ra cái sọt, lót báo vào bên trong, chuẩn bị mang theo long phượng thai ra ngoài đào đất.

Còn không chưa ra cửa, Tần Thi lại đột nhiên nghe được có người gõ cửa, cô có chút tò mò ngẩng đầu nhìn phía cửa lớn, chỉ thấy một người phụ nữ trước nay chưa từng thấy đứng ở cửa, đang từ khe hở cửa sắt nhìn vào trong.

“Ai vậy?” Tần Thi đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên tay.

Người phụ nữ kia thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tần Thi, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”

Tần Thi nhíu mày, tới gõ cửa nhà cô, lại hỏi mình là ai?

Lúc này, An An giữ chặt tay Tần Thi, nhẹ nhàng quơ quơ, nhỏ giọng nói: “Chúng tớ biết nè, lúc trước ba ba để chúng tớ gọi cổ là cô ba.”