----
Nó đã cho Hồ gia đủ mặt mũi, sau này sẽ không giúp đỡ bọn họ, bảo chúng ta muốn làm thế nào thì làm. Nếu chuyện khó giải quyết thì giao cho nó, nó chắc chắn sẽ không để người phụ nữ khác bắt nạt vợ mình."
Hạ Mai rất hài lòng với Thẩm Ngọc Kinh: "Nó là một người đàn ông tốt, tốt hơn Trần Hữu Khánh."
"Đừng nói như vậy, bị Tú Nga nghe được con bé sẽ thấy khó chịu."
Điền Kiến Đương hơi say.
Hạ Mai biết, đắp khăn ướt lên trán cho ông.
Ở nơi Điền Kiến Đương không nhìn thấy bà lặng lẽ rơi nước mắt:
"Anh nói xem con chúng ta chịu khổ nhiều năm, không phải anh nói Bạch gia rất thương nó sao?"
"Tú Thúy ở chỗ chúng ta, ăn ngon uống ngon chăm sóc cẩn thận, ngay cả lửa cũng không để nó đốt."
Điền Kiến Đương nghe ra tiếng khóc nức nở trong giọng nói của bà, bỏ khăn mặt ngồi dậy ôm người vào trong lòng.
"Anh đã gặp người của Bạch gia, người ta rất tốt, không giống một gia đình đối xử khắc khe với con gái."
Hạ Mai không tin, bà cảm thấy Bạch gia khắc khe với Điền Hương Quả, cho nên Điền Hương Quả mới biết nấu ăn.
Điều này đúng là oan uổng, Bạch gia thật sự đối xử khá tốt với Điền Hương Quả.
Nói Điền Hương Quả xa lạ với người nhà không phải không có nguyên nhân. Lúc Hạ Mai sinh cô ở bệnh viện đã bị người ta đánh tráo đứa bé, người kia muốn trả thù Bạch gia, nên đổi đứa bé của Bạch gia và Điền Hương Quả.
Mười bảy năm trước Điền Hương Quả tên là Bạch Hương Quả, con của Bạch gia ở lại Điền gia, gọi là Điền Tú Thúy.
Ba năm trước, Bạch gia điều tra ra chuyện này đã nhận Điền Tú Thúy về.
Điền Tú Thúy đổi tên thành Bạch Hương Ngọc, Bạch Hương Quả đổi tên thành Điền Hương Quả.
Điền Hương Quả ban đầu ở lại Bạch gia, cho đến khi Bạch Hương Ngọc trở về cướp chồng chưa cưới của Điền Hương Quả lại nhanh chóng đính hôn, Điền Hương Quả tức giận trở lại đội sản xuất nước sạch.
Cô tức giận vì Bạch Hương Ngọc cướp người đàn ông của mình, lại nghe thành viên đội sản xuất nói, Bạch Hương Ngọc và Thẩm Ngọc Kinh trong đội tình đầu ý hợp, chuẩn bị kết hôn.
Trong lúc tức giận cô đã bỏ thuốc Thẩm Ngọc Kinh, gạo nấu thành cơm bắt Thẩm Ngọc Kinh chịu trách nhiệm.
Bạch Hương Ngọc biết được việc này đau lòng muốn chết, từ đó không trở về nữa.
Về phần Thẩm Ngọc Kinh còn thích Bạch Hương Ngọc hay không, Điền Hương Quả không biết.
Người đàn ông này suy nghĩ kín kẽ, miệng chặt như vỏ trai.
Trên bàn ăn cô có uống ít rượu, trong đầu hơi hỗn loạn. Cô, Bạch Hương Ngọc và Thẩm Ngọc Kinh ân oán tình thù giống như một bộ phim đang chiếu trong đầu cô.
Bên ngoài cửa sổ trời tối đen, cành cây khô bên ngoài cửa sổ nhỏ dưới giường đất đung đưa qua lại giống như móng vuốt của quỷ.
Bọn nhỏ nằm ở bên cạnh ba mẹ ngủ như hai con heo lười.
Trong lòng Điền Hương Quả bối rối.
Cô rất muốn hỏi Thẩm Ngọc Kinh rằng trong lòng anh còn có Bạch Hương Ngọc không?
Liệu đời này anh có thể thủy chung, cam tâm tình nguyện sống với cô không?
Liệu có chuyện mười mấy năm sau anh tỉnh táo lại, không muốn sống tiếp như vậy nữa không?
Điền Hương Quả ngồi dậy, từ cuối giường đất đi sang, lặng lẽ bò tới trên người Thẩm Ngọc Kinh.
Thẩm Ngọc Kinh chưa ngủ!
Thói quen làm lính khiến anh không thể ngủ sâu được, ngủ quá sâu, mạng mất lúc nào cũng không biết.
Cho nên Điền Hương Quả bò đến, xốc chăn anh lên, ngồi lên người anh, anh đều biết.
Anh không nhúc nhích, một là sợ đánh thức bọn nhỏ, hai là muốn nhìn xem Điền Hương Quả muốn làm trò điên cuồng gì, có thể thổ lộ một ít chuyện liên quan đến mình hay không.
Điền Hương Quả mệt mỏi, ngồi ở trên eo anh nằm sấp xuống, tựa vào l*иg ngực cứng rắn của anh. Thật thoải mái, dựa cơ thể đàn ông thật thoải mái.
Cô thì thầm vào tai Thẩm Ngọc Kinh: "Có phải anh vẫn thích Bạch Hương Ngọc không?"