Chương 2
Sáng sớm tại tửu điếm nhốn nháo khách, tiếng tiểu nhị hô hào tiếng khách quan lớn giọng gọi đồ. Không khí nhộn nhịp, ngoài đường ngựa xe tấp nhập, Ly Y Khả Sanh theo thói quen đi bộ buổi sáng, để đám Vân Hiểu cùng Vân Tranh ở lại tửu điếm lo liệu cho Thập phu nhân.
Rút vài đồng mua hai chiếc bánh bao nóng hổi, hưởng thụ không khí trong lành, tiếp tục đi bộ qua vài sạp hàng hóa. Hôm nay nàng mặc y phục xanh nhạt, tóc buộc bổng cao, đi trên đường không ít các cô nương e thẹn rơi khăn tay nhìn một nam nhân thư sinh tuấn tú mà cười trộm
" Thập phu nhân kia không ngờ lấy trộm báu vật của Binh phủ được thái hoàng thái hậu ban thưởng, lần này cáo thị dán khắp nơi xem tình hình là bắt sống ... aizzz "
" Ngươi xem, ra là báu vật... chẳng trách Binh bộ thượng lang dùng 10 vạn lượng kêu gọi bắt bằng được Thập phu nhân "
" Bỏ đi bỏ đi... cái thứ nhà giàu nhiều chuyện ngâm sâu.."
Ly Y Khả Sanh thong thả bước lại gần đám đông tụ tập người người bàn tán. Tờ cáo thị được viết chữ to, có thêm một bức vẽ dung mạo của Thập phu nhân. Hai bên là hai lính canh khuôn mặt dữ dằn nhìn đám đông
" Đại thúc.. xin nhường đường "
Đám đông người ra kẻ vào bàn tán, chớp mắt liền thấy tờ cáo thị đã có người tới giật xuống
" Ngươi làm gì, biết phạm nhân ở đâu mà to gan lớn mật giật cáo thị xuống? "Binh lính mặc áo sắt, dùng cây sắt nhọn chĩa thẳng vào một người mặc y phục xanh
" Đại gia, tiểu nhân biết, xin người đưa tiểu nhân tới Binh phủ để tiểu nhân bẩm báo " Ly Y Khả Sanh cuời lả , hai tay ra vẻ cung kính
Hai binh sĩ nhìn nàng một lượt, gật đầu chỉ đường, đầu năm nay nam tử cũng quá tuấn tú khuynh thành giống nữ nhân rồi.
" Hắt xì... "
Vân Tranh dụi dụi mũi, tiếp tục giã giã thuốc trong bếp, nha hoàn Tiểu Nhi thấy lạ bèn lo lắng gặng hỏi
" Vân Tranh cô nương, thời tiết tháng ba tại Giang Nam có phần mát mẻ mà cô nương lại..."
" Azzz azzz ta không sao " Vân Tranh xua xua tay, tiếp tục công cuộc đập đập ghõ ghõ giã thuốc, có cảm giác rùng mình giống như tiểu thư nhà nàng lại đi làm chuyện gì xấu. Khuôn mặt nhem nhuốc dính bụi, ngước nhìn ngoài trời, hiện đã là chính ngọ, tiểu thư có thói quen kì lạ sáng dậy thường hay cái gì đó đi bộ thể dục nâng cao sức khỏe, nàng không hiểu hết lắm cái văn thơ cổ quái này.
Quả thật đúng như Vân Tranh có dự cảm chẳng lành, Ly Y Khả Sanh bực tức sau khi nhìn tờ cáo thị ngậm máu phun người, liền trực tiếp quay về Binh phủ đánh cho Binh bộ thượng lang cùng Đại phu nhân ai nấy thành đầu heo . Cả đám nằm co rút dưới đất, khuôn mặt đều sưng vù biến dạng, quỳ rạp vái lạy, đám gia đinh không hơn không kém đều một hơi thở tàn nằm dưới sân
" Đại hiệp... nữ hiệp xin tha mạng.. nữ hiệp... "
Ly Y Khả Sanh ném tờ cáo thị lên đầu Binh bộ thượng thư, một cước đá trúng mặt hắn khiến hắn kêu rên ôm lấy mặt " Đê tiện, đến hài tử của ngươi cũng không tha, loại súc vật như ngươi có băm thây vạn đoạn cũng không kể đến "
" Xin nữ hiệp tha mạng.... " Đại phu nhân run sợ, khuôn mặt đẹp vốn đã bị đánh đến sưng vù không nhận dạng, đáy mắt căm hận, mồm miệng vẫn không quên cầu xin, nỗi nhục ngày hôm nay, nàng nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm
Ly Y Khả Sanh ngồi xổm xuống nâng khuôn mặt của Đại phu nhân lên ngắm nghía, môi cười cười " Thập phu nhân gϊếŧ con của ngươi? "
" Không... không có... "
" Tư sắc hơn ngươi? "
"..."
" Lòng dạ nữ nhân cũng thật trăm nghìn lưỡi đao, nữ nhân không thương lấy nữ nhân đồng cảnh ngộ, dùng thủ đoạn trừ khử nhau đến hài tử non dại đều không nương tay "
"..."
" Đại phu nhân, ngươi nên chết vạn lần " Ly Y Khả Sanh bật cười, rút đao nhỏ phòng thân Vân Tranh đưa cho từ bên hông, đưa lên mặt Đại phu nhân luớt qua lướt lại trêu ngươi
" Nữ... nữ hiệp... xin tha mạng... tiểu..tiểu nữ biết tội... " Khuôn mặt Đại phu nhân tái mét, liên tục dùng ánh mắt cầu xin nhìn Binh bộ thị lang đang nhắm mắt quay đi.
Ly Y Khả Sanh khuôn mặt sau tấm lụa đen có vài phần co rút, lúc hại người thì đắc chí cười to, lúc rơi vào thảm cảnh liền cứ như vậy sợ hãi nhục nhã không nguôi
Giữa cái oi của giờ trưa, tại sân đình Binh phủ diễn ra một màn thót tim tới lạnh sương gáy, Ly Y Khả Sanh đứng dậy, thu lưỡi đao vào bên hông. Phủi phủi vạt váy, quay người bước ra khỏi cửa chính, chợt nhớ ra còn cần đi bốc thuốc cho Thập phu nhân, tuyệt đối không thể chậm trễ, trước ánh mắt như đuổi được ôn thần đi, nàng giơ chân đá hai cánh cửa lớn đóng " Ầm" một tiếng vang khiến người trong sân kinh hãi trố mắt nhìn
Ngày hôm nay cũng quá hả giận đi
Trên nóc phủ,một bóng đen biến mất quỷ không biết thần không hay giống như tan biến hoàn toàn vào không trung, dõi mắt theo từng chi tiết nhỏ cũng như hành động của nàng . Không để lại bất cứ vết tích, Ly Y Khả Sanh...
Thành Phạn Lạc phồn hoa tấp nập, hoạt động chủ yếu là buôn bán dược phẩm. Là một thành trải dài phía ven biển dọc sông Phạn Quy, nơi nắm giữ nguồn kinh tế cung cấp hương liệu và dược phẩm cho các nước khác. Lái buôn đến từ các nước khác đến giao du rất nhiều, sự phồn thịnh thái bình đến mức ăn mày xuất hiện trên đường là không đáng kể. Nơi càng phồn hoa hưng thịnh lại là nơi tiềm ẩn nguy cơ dễ sa chân sơ hở nhất. Ly Y Khả Sanh đi vào một ngõ nhỏ, lối tắt dẫn tới tửu điếm mà bọn nàng đang trọ. Lúc chạng vạng Vân Hiểu cùng Vân Tranh mới thấy tiểu thư nhà bọn họ cười tao nhã mang về trong tay hai chồng thuốc. Khuôn mặt ai nấy không tránh khỏi giật giật, nhất là Vân Tranh muốn phi tới lắc lư với nàng, Nhìn xem, hớn hở một mình đi ngao du mà bỏ quên hai a hoàn. Tiểu thư nhà bọn họ cũng quá vô tâm vô phế đi
Ly Y Khả Sanh mắt điếc tai ngơ, vươn vai, chậm chạp đi về phòng, nàng đi bộ tới nỗi hai chân mỏi muốn rụng. Bất chợt trong không khí truyền tới một mùi hương nồng của thuốc Bắc từ gian phòng bên cạnh, nàng dừng bước, đáy mắt lạnh lẽo, mùi vị này, trong dư âm không khí hoàn toàn là mùi của thuốc phiện.
Ở tuử điếm này lại có kẻ dám bỏ thuốc phiện vào rượu cho khách nhân. Phi thân nhanh sang phòng Thập phu nhân, Ly Y Khả Sanh trước ánh mắt nghi hoặc của người trong phòng một tay đánh đổ bát thuốc nghi ngút khói trên tay Vân Hiểu. " Choang " một tiếng giòn tan, bát thuốc đắng ngắt nâu đậm vỡ tan chảy lênh láng trên đất
" Tiểu thư "
" Lập tức rời khỏi đây "
Vân Hiểu cùng Vân tranh hai mắt nhìn nhau, vội thu thập hành lý, một người đỡ Thập phu nhân, một người đưa Tiểu Nhi đi. Ly Y Khả Sanh mở cửa sổ, căn dặn hai người rời khỏi thành Phạn Lạc, sang trấn khác tìm một nhà trọ đảm bảo an toàn mới dừng chân, nàng sẽ theo sau
" Chuyện này không thể được, Vân Hiểu sẽ đi bên cạnh tiểu thư "
" Vân Tranh sẽ lo liệu hai người này, A Hiểu mau ở lại "
Ly Y Khả Sanh thấy hai người trợn mắt phúng má cũng lười nói thêm.Đại khái Vân Tranh lo về Thập phu nhân, còn Vân hiểu sẽ cùng Ly Y Khả Sanh đi. Nàng không phản đối, hai bên chia nhau ra hành động. Đêm khuya thanh vắng, Ly Y Khả Sanh cùng Vân Hiểu mỗi người một bộ hắc y thuận tiện hành động , ẩn thân trong bóng tối theo dõi tình hình lão bản.
" Khuya khuya sớm đóng cửa, khách nhân cũng chẳng còn ai "
" Dạ " Tiểu nhị nghe lời kéo hai thanh ghỗ, kêu thêm người đóng cửa lớn. Khuôn mặt ai nấy đều mệt mỏi không thôi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, lão bản cười hiền ngồi trong quầy đếm ngân lượng ngày hôm nay kiếm được. Ước chừng nửa nén nhang sau mới chậm chạp nhấc mông lên, khuôn mặt trung niên đạm mạc, nhìn xung quanh không thấy ai mới len lén đi cửa sau rời khỏi tửu điếm. Ly Y Khả Sanh cùng Vân Hiểu đi theo, hắn lòng vòng vài ngõ nhỏ đường lớn thì không thấy bóng dáng đâu. Quả nhiên là một cao thủ, Ly Y Khả Sanh khoanh tay đứng trước một kỹ viện. Đêm đã khuya nhưng một dãy kỹ viện tại Phạn Lạc mới đi vào hoạt động
Ngoài đường hầu như là những sạp bán hàng khuya, người người rao bán, một dãy kỹ viện đều đèn l*иg sáng rực, vài nữ nhân váy là quần lụa phất phất khăn tay cười duyên dáng đón khách
" Khách quan., ây yo, mời vào mời vào Xuân Hương Viện, muốn rượu có rượu, muốn mỹ nữ có mỹ nữ. Tôi nay hoa khôi của Xuân Hương Viện sẽ đàn một khúc đảm bảo hài lòng khách phương xa "
Khách vào các kỹ viện chủ yếu quan lớn quan nhỏ, hay những tài tử đại gia con nhà quan, một phần là các lái buôn từ nước khác tới Phạn Lạc bằng đường biển để dao du buôn bán. Cảnh người nườm nượp, tiếng cười đùa cùng lỗ mãng da^ʍ mị. Ly Y Khả Sanh đưa mắt đánh giá xung quanh liền trực tiếp chọn kỹ viện lớn nhất mà vào.
Vào bằng cách nào?
Người làm chuyện xấu thường đi cửa sau, Ly Y Khả Sanh cũng không phải là kẻ làm chuyện gì quang minh chính đại đương nhiên là phi lên cửa sổ, trúng phải phòng cô nương nào thì đương nhiên lấy cô nương đó mà giả mạo
" Tiểu thư... này... " Vân Hiểu giật giật môi, ngượng ngùng quay đi không dám liếc một màn xuân sắc trong phòng
" Ân... a... chậm một chút.. "
" Mỹ nữ, a.. hôm nay bản đại gia cho nàng dục tử dục tiên... a "
Nhìn hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau bằng động tác nguyên thủy nhất, một nữ tử hai chân quấn chặt lấy eo một lão béo mà rêи ɾỉ, hình ảnh vô cùng da^ʍ mỹ hoàn toàn không phù hợp với Vân Hiểu 17 tuổi, Ly Y Khả Sanh mở cửa sổ, trực tiếp phi thân vào phòng, thật ra nàng đã quên rằng ở cổ đại, nữ hài tử 12 tuổi hoàn toàn có thể xuất giá. Nếu như vậy, tính cho đến nay Vân Hiểu 17 Vân Tranh 16 đã là gái gìa quá nửa tuần xuân xanh nữ nhân ( =.=)
Bị ý nghĩ quái đản nảy sinh trong lòng khiến Ly Y Khả Sanh hụt chân, vỗ vỗ trán thở dài.
" A... " Trong phòng im bặt, tiếng hô kinh hãi của nữ tử vừa còn rêи ɾỉ nay đã vội vã kéo chăn che đi nửa thân thể
" Ngươi là ai,... người đâu " Lão béo tử đột ngột bị huyệt mạch co rút phía dưới do nữ tử kia kĩnh hãi, hắn mặt nhuốm sắc dục, quát lớn nhìn Ly Y Khả Sanh cùng Vân Hiểu từ đầu tới cuối hắc y phục đang khoanh tay đứng nhìn
Bên trong Mê Hương Viện ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn l*иg chiếc rọi xuống giữa khán đài, khách quan chủ yếu là nam nhân, người áo hoàng xa hoa, người đạm mạc nhìn tưởng thanh nhã, người ục ịch khuôn mặt tựa tham quan. Nơi kỹ viện hội tụ đầy đủ loại người loại mặt, các nữ nhân quần áo hở bạo, son phấn hàng tầng, môi đỏ mọng chào khách cùng ưỡn ẹo tới chảy nước ngồi hầu rượu, người ngồi trên đùi, người trục tiếp để hởi hai ghò bồng đảo để nam nhân da^ʍ tà thò tay vuốt ve
Không khí vô cùng da^ʍ hoang náo nhiệt
" Các ngươi mau chuẩn bị sớm ra tiếp khách, mau lên mau lên đừng để các đại gia chờ lâu " Người nữ nhân trung tuổi nhưng son phấn phàm tục che đi tuổi đang già. Môi đỏ vểnh cao, váy lụa đỏ cùng quạt phất phơ lướt là lên tiếng sai vài nữ tử đang cúi đầu
" Vâng ma ma "
Đồng loạt vâng dạ lên tiếng,mỗi người đều một hướng thay trang phục cùng chu chỉnh lại dung nhan. Trong đó có hai nữ tử cùng đi vào một phòng, từ từ khép cửa. Ly Y Khả Sanh khuôn mặt vặn vẹo đến cực điểm, hắt xì ra vài tiếng tay liên tục xua đi mùi son phấn hương thơm nồng đậm
Vân Hiểu vỗ vỗ lưng nàng, ngước nhìn đánh giá xung quanh căn phòng bài trí đơn giản, chủ yếu là lụa mỏng mờ ảo cùng hương đốt thoang thoảng
" Tiểu thư, lão bản kia vừa rồi có xuất hiện phía dưới "
Ly Y Khả Sanh thở ra một hơi, nhăn nhăn mày, gật đầu liền đi tới bàn ghỗ gương đồng duy nhất trong phòng , trên mặt bàn bày một vài đồ trang sức cùng ít phấn son, nàng cầm lên một chiếc hộp son nhỏ được trang trí nổi bật mà ngắm nghía, thuận tay nhét vào bên hông. Về sẽ để A Tranh phải gào khóc
" Mau lên mau lên" Tiếng lý quản lớn giọng kêu gọi các cô nương rời khỏi phòng thúc dục, Vân Hiểu kéo lại màn lụa che đi nửa khuôn mặt
" Em đi trước, theo dõi lão bản kia. Ta sẽ điều tra người đứng sau Ma ma của Mê Hương Viện "
" Vâng, tiểu thư xin thận trọng, chú ý đến bản thân, ngoài ra... " đừng quá ham chơi mà quên mất nô tì, Vân Hiểu cười cười trong lòng
" Quy mô nơi đây vô cùng lớn, em nên tránh vướng vào rắc rối, chỉ chú trọng mục tiêu "
" Vâng" Vân Hiểu trên trán hắc tuyến ba vạch, những từ ngữ cổ quái tiểu thư nhà nàng dùng, Vân Tranh cùng Vân Hiểu đã sớm quen qua nên nghe đa phần là hiểu, nhưng lời vừa rồi, có phải tiểu thư nhà nàng nói ngược hay không?