Chương 774: Đếm ngược (Hoàn tất)

Editor: Đào Tử

____________________________

Xuất, xuất sư? ? ?

Kinh hoảng bất thình lình làm cho biểu cảm của bốn đệ tử đều trống rỗng.

Thiếu niên Vân Xung như thắt nút đầu lưỡi, lắp bắp suýt nữa cắn lưỡi chính mình.

"Sư, sư tôn, Người nói cái gì mà 'Xuất sư' chứ?"

Là cậu lý giải "Xuất sư" sai, hay là cái đó đồng âm với "Xuất sư"? ? ?

Hẳn là cái sau đi, cái trước làm sao có thể được. Không nói cái khác, chỉ dựa vào huấn luyện nghiêm khắc của sư tôn, tư thế người vải nhỏ tận tình làm cho bọn họ quay cuồng, khoảng cách "Xuất sư" của bọn họ nhất định là xa vời. Thiếu niên đã chuẩn bị tâm lý "Ta và sư tôn so xem ai mệnh dài hơn".

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Ta nói 'Xuất sư' chính là 'Xuất sư', đường sau này -- các con phải tự mình đi."

Lời nói của cô giống như một quả bom nổ tung bên tai bọn họ, nổ tung đến đầu óc các thiếu niên ong ong, mất đi năng lực suy nghĩ trong thời gian ngắn.

Lấy lại tinh thần, thiếu niên lộn nhào.

Vân Xung hoảng sợ mà khổ sở: "Sư tôn, chẳng lẽ các đệ tử làm không tốt sao?"

Cậu nhập môn khó khăn lắm một năm, cuối cùng Nga Thiên Nguyên tứ sư muội nhập môn cũng chỉ có nửa năm, làm thế nào bất thình lình toàn bộ đều "Xuất sư"??

Vân Xung thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ...

Nếu như đây là mơ, vậy cũng quá kinh khủng quá kinh dị!

Nga Thiên Nguyên cũng nói: "Đệ tử còn chưa học được một hai tinh túy của sư tôn, làm sao có thể 'Xuất sư'?"

Ánh mắt Bùi Diệp đảo qua trên mặt bốn người, khóe môi khẽ nhếch lại không lên tiếng giải thích, mà là tay phải phất tay áo, đám người vải nhỏ hóa thành tia sáng từ các nơi bay đến bên người cô tụ lại, "Đã đến giờ."

Liễu Thừa Trạch cảm giác tồn tại không cao nhưng lớn tuổi nhất, tính cách cũng chững chạc nhất.

Cậu mím chặt môi mỏng, ánh mắt khẽ lay động, nói nhỏ cùng Vân Xung.

"Sư tôn trông không thích hợp, Đại sư huynh nhanh chóng đi mời Chưởng môn sư bá hoặc là Ngọc Cẩn sư thúc đến xem đi..."

Thiếu niên Vân Xung được nhắc nhở phục hồi tinh thần lại.

Liên tục không ngừng nói: "Các đệ muội ở đây xem chừng sư tôn, huynh đi một chút sẽ về."

Đầu óc sư tôn nhà mình tuyệt đối xảy ra vấn đề! ! !

Còn không đợi Vân Xung ngự kiếm, cứu binh bọn họ chuẩn bị đi mời ngự kiếm tới.

Ngọc Cẩn chân nhân, Cơ Kích chân nhân, Chưởng môn chân nhân và Ô Liễu chân nhân đã trước sau cùng đến.

Bùi Diệp đứng ở đỉnh núi, 108 người vải nhỏ lấy cô làm trung tâm kết kết ra một đại trận cổ quái chưa từng thấy trước đây.

Đám người không biết đại trận này, nhưng đại trận tán phát hơi thở nguy hiểm đủ để cho bọn họ cảnh giác.

Chưởng môn chân nhân: "..."

Hắn biết Bùi Diệp muốn làm gì.

Mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại bắt đầu nhảy cẫng mong đợi.

Ba người Ngọc Cẩn chân nhân không biết chân tướng.

Thấy Bùi Diệp ở bên trong Lăng Tiêu tông kết hạ pháp trận so với sát trận đã biết còn đáng sợ hơn, nét mặt lập tức trầm xuống.

Hai người Ngọc Cẩn chân nhân, Cơ Kích chân nhân ở chung với Bùi Diệp tương đối nhiều, ít nhiều hiểu rõ tính cách của đối phương, nhưng Ô Liễu chân nhân và Bùi Diệp chỉ nói qua mấy câu, giữa hai người chưa nói đến giao tình gì. Bởi vậy, hắn là người đầu tiên lấy lại tinh thần hơn nữa còn lên tiếng chất vấn Bùi Diệp.

"Muội làm cái gì vậy?"

Bùi Diệp lãnh đạm nhìn Ô Liễu chân nhân.

"Mười hai canh giờ trước đó, muội nói phải diệt thế, để thế giới này trở nên tĩnh lặng."

Ô Liễu chân nhân: "..."

Ngọc Cẩn chân nhân: "..."

Cơ Kích chân nhân: "..."

Trong lúc nhất thời thế không biết Bùi Diệp đang nghiêm túc hay là vờ nghiêm trang tấu hài.

Ngay cả tiểu thuyết cẩu huyết của Cơ Kích chân nhân cũng sẽ không xuất hiện nhân vật phản diện ngốc nghếch, không hề có lý do gì để diệt thế.

Cơ Kích chân nhân vừa bực mình vừa buồn cười chống nạnh hỏi Bùi Diệp.

"Muội không có việc gì diệt thế làm cái gì?"

Ô Liễu chân nhân tỏ vẻ "Ngươi đùa ta à" nhìn Cơ Kích chân nhân.

Hiện tại trọng điểm là tại sao Bùi Diệp muốn diệt thế chứ?

Bùi Diệp hồi đáp: "Dĩ nhiên là bởi vì thế giới này quá giả dối, chỉ có cái chết mới có thể mang đến cho mọi người sự thật."

Ba vị chân nhân lại trầm mặc.

Cơ Kích chân nhân càng nhịn không được cười ra tiếng.

Không thể trách bọn họ nghiêm túc không nổi, muốn trách chỉ có thể trách hành vi của Bùi Diệp quá khôi hài.

Ngọc Cẩn chân nhân nhíu mày: "Tỷ nghiêm túc?"

Mặc kệ cô đang nghiêm túc hay là tấu hài, pháp trận Bùi Diệp kết ra vô cùng nguy hiểm, nhất định phải ra tay ngăn cô lại.

Một khi pháp trận này được điều động hoặc là mất khống chế, thế giới có thể bị tiêu diệt hay không khó nói, nhưng Lăng Tiêu tông tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng.

Bùi Diệp hỏi lại: "Đệ nhìn tỷ có chỗ nào không nghiêm túc ư?"

Tròng mắt Ngọc Cẩn chân nhân hơi trầm xuống, trực tiếp lấy ra một thanh pháp kiếm trắng như tuyết, ánh kiếm lóa mắt mang theo sóng khí làm tay áo y bay lên.

"Như thế thì không có gì để nói nhiều."

Y vừa ra tay, Cơ Kích chân nhân và Ô Liễu chân nhân cũng lấy ra bảo kiếm của riêng mình.

Linh lực hai người một xanh một vàng, gần như muốn chiếu sáng nửa bầu trời.

Trong bốn vị chân nhân chỉ có Chưởng môn chân nhân không có động tĩnh, ba người Cơ Kích chân nhân đều cho rằng Chưởng môn sư huynh nhà mình ở thời khắc mấu chốt ngây người -- bởi vì khuôn mặt Bùi Diệp, thân thể hiện tại của cô là của Hàm Ngư -- nhưng bọn họ rất rõ ràng, Bùi Diệp không phải Hàm Ngư chân nhân.

"Đại sư huynh, sững sờ cái gì? Cô ta không phải Hàm Ngư sư muội!"

Chưởng môn chân nhân chần chờ một lát, tay phải đặt trên roi dài uốn lượn đỏ thẫm bên hông.

Bùi Diệp lạnh lùng nói: "Huynh đừng làm vướng bận."

Chưởng môn chân nhân: "..."

ε=(ο'*))) Ôi

Bị đồng chí quân giải phóng chê.

"Ba người đều lên đi."

Lời khıêυ khí©h của Bùi Diệp khiến Ngọc Cẩn rùng mình, vô ý bỏ qua vì sao là "Ba người" chứ không phải "Bốn người".

Cho đến khi --

Ba người bọn họ ăn ý ra tay lại phát hiện thiếu một người phối hợp.

"Đại sư huynh, huynh đang làm gì thế?"

Chưởng môn chân nhân vô tội nhún vai nói: "Cô ấy bảo huynh đừng vướng bận."

Bảy chữ ngắn ngủi, lượng tin tức lại lớn đến mức khiến cho đầu óc ba người suýt nữa trống rỗng.

Cái gì gọi là "Cô ấy bảo huynh đừng vướng bận"?

Ô Liễu chân nhân là người đầu tiên hiểu được.

Đại sư huynh nhà mình thế mà đứng về phía Bùi Diệp.

Hắn đau lòng nhức óc mắng: "Đại sư huynh, đầu óc huynh tỉnh táo một chút, cô ta không phải Hàm Ngư!"

Chưởng môn chân nhân hai tay vòng ngực tránh chiến cuộc.

"Huynh biết cô ấy không phải Hàm Ngư, nhưng cô ấy có thể để huynh nhìn thấy Hàm Ngư. Ô Liễu sư đệ, nếu có cơ hội, huynh sẽ giải thích với đệ."

Ô Liễu chân nhân tức giận đến suýt bùng nổ.

Bùi Diệp căn bản không có đặt công kích của ba người vào mắt, mi tâm hiện lên một tia sáng đen trắng xen lẫn, Tinh Thần lực mở ra.

Một hư ảnh người phụ nữ cao chừng mấy trăm trượng xuất hiện sau lưng Bùi Diệp.

Ngọc Cẩn chân nhân ngơ ngác.

Y nhớ rõ, chính là hư ảnh này bổ cánh cửa "Địa Ngục".

Có điều hư ảnh lần này ngưng thực hơn, sau hư ảnh còn có một cái bóng mơ hồ lớn hơn nữa.

Cái bóng mơ hồ này không phải là nhân loại, hẳn là loại thú khổng lồ nào đó.

Đệ tử Lăng Tiêu tông đang hốt hoảng, thấy cảnh này lập tức giống như là bị đè xuống nút tạm dừng, vẻ mặt động tác đều như ngừng lại trong chớp mắt.

Không chỉ là Lăng Tiêu tông, địa phương bên ngoài Lăng Tiêu tông cũng diễn ra tràng cảnh đồng dạng.

Thẩm Hồng mặc thanh sam đứng trên cao, gió thổi từng sợi tóc phất qua che đi đôi mắt màu xám tro của chàng.

"Rốt cuộc, sắp gặp mặt nàng rồi."

Cùng lúc đó, bên tai tất cả tu sĩ đều vang lên một giọng nữ.

【 Các vị người chơi thân yêu:

Cảm ơn bạn đã yêu thích và ủng hộ của bạn dành cho « Cửu Trọng Thiên » trong những năm qua, nhưng thật không may, máy chủ sẽ đóng cửa vĩnh viễn từ ngày hôm nay.

Từ quá khứ đến bây giờ, mỗi bước trưởng thành của « Cửu Trọng Thiên » đều không thể tách rời khỏi sự ủng hộ và yêu mến của các người chơi.

Tại đây, toàn thể nhân viên công tác « Cửu Trọng Thiên » cảm thấy rất vinh dự được đồng hành cùng bạn, cùng nhau trải qua thời gian khó khăn nhất.

Mong, đằng sau mỗi hình đại diện màu xám của bạn là một cuộc sống tuyệt vời rực rỡ. 】

【 « Cửu Trọng Thiên » offline, trái đất online. 】