Chương 3: Người có sao là anh

Hôm nay Hạ Thạch Thanh được nghỉ, sau khi đưa Thẩm Tư Ngư về nhà, anh ở trong phòng đọc sách.

Thẩm Tư Ngư đi tắm, cô lấy quần áo trong vali treo vào ngăn tủ, rồi lại giặt sạch giày treo ra ngoài ban công.

Cô nhìn quanh một phòng, phát hiện mọi thứ trong phòng khách đều sạch sẽ, có lẽ là Hạ Thạch Thanh dọn dẹp.

Lúc cô mới đến đây, trên ghế sô pha phủ đầy váy và đồ lót của Thẩm Tiêu, còn có cả mấy đôi giày cao gót trong tủ giày nằm trên bàn trà. Hạ Thạch Thanh đi công tác một tuần, trong nhà giống như bị cướp, Thẩm Tư Ngư phải dọn dẹp cả buổi chiều mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, mặc dù Hạ Thạch Thanh biết cô là người dọn nhưng anh chỉ cười nói: “Cảm ơn em nhé.”

Thẩm Tư Ngư đi tới cửa nhìn xem, mang đôi giày cao gót của Thẩm Tiêu vào phòng tắm, dùng khăn lau cẩn thận, bôi xi đánh giày vào những chỗ cần thiết, xịt chút nước hoa rồi lại cất vào tủ giày.

Hạ Thạch Thanh đi ra uống trà, nhìn thấy cảnh này, anh liền nói với cô: “Chị em bị chiều quá sinh hư.”

Thẩm Tư Ngư sửng sốt, cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới phản ứng lại anh đang nói gì, cô cúi đầu: “Chị em bận quá.”

“Ừm.” Không biết Hạ Thạch Thanh nghĩ tới cái gì, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu bất đắc dĩ: “Bận đến mức bị bệnh, không có thời gian chăm sóc cơ thể luôn.”

Thẩm Tư Ngư ngạc nhiên nói: “Chị em bị bệnh?”

“Bệnh dạ dày cũ, anh đã khuyên chị em đừng uống rượu nhưng chị em không nghe.” Hạ Thạch Thanh thờ dài, “Chờ buổi tối cô ấy em, em khuyên cô ấy giúp anh.”

Thẩm Tư Ngư gật đầu đồng ý.

Thẩm Tiêu làm việc ở bộ phận tiêu thụ, tháng trước vất vả lắm mới trở thành quản lý, ngoài việc xã giao mỗi ngày thì còn phải uống rượu mỗi buổi tối, nửa tháng trước uống đến mức đau dạ dày, Hạ Thạch Thanh đi đón người, trực tiếp đưa đến bệnh viện, kết quả ngày hôm sau Thẩm Tiêu liền rút ống tim, quay người bỏ chạy.

Đó là lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh nổi giận như vậy, hai người cãi nhau đến mức suýt chia tay.

Thẩm Tư Ngư mới biết vào tuần trước, Thẩm Tiêu không nói cụ thể trong điện thoại, chỉ nói hai người bọn họ suýt nữa đã ly hôn, Thẩm Tư Ngư nhất thời mất tập trung vì câu nói ngắn ngủi này, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu cười nói: “Chị mãi mới dỗ được, anh rể của em thật làn, lúc không giận nhìn rất lịch sự, đến khi giận dỗi, mất bình tĩnh, đôi mắt của anh ấy giống như bốc lửa, giống như muốn ăn thịt người vậy, dọa chị sợ muốn chết.”

Thẩm Tư Ngư cụp mắt nói: “Anh ấy lo lắng cho chị.”

“Chị biết, cho nên chị mới dỗ anh ấy.” Thẩm Tiêu thở dài một hơi, “Có đôi khi chị cảm thấy rất mệt, anh ấy chỉ quan tâm đến cơ thể của chị tôi, không biết chị muốn cái gì.”

Thẩm Tư Ngư hơi hé miệng, muốn nói chị còn muốn gì nữa, Thẩm Tiêu, tại sao chị cứ không biết đủ như vậy.

Thẩm Tiêu mỉm cười, ở đầu dây bên kia điện thoại nói: “Chị chỉ muốn mọi người trong nhà sống thật tốt, muốn gia đình không phải quá vất vả, cho chị thêm chút thời gian nữa.”

Hốc mắt của Thẩm Tư Ngư chua xót, đồng thời cảm thấy áy náy vì lòng đố kỵ của mình: “Chị, chị đừng làm bản thân mệt quá, chú ý đến sức khỏe của mình.”

Thẩm Tiêu cười vui vẻ: “Yên tâm đi, chị em khỏe lắm.”

Bệnh dạ dày của Thẩm Tiêu là do uống rượu, trong túi xách của cô ấy, ngoại trừ son môi, nước hoa thì cũng chỉ còn mỗi một lọ thuốc đau dạ dày.

Thẩm Tư Ngư đang nấu cháo trong bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa từ ngoài vào, cô đặt con dao trong tay xuống, rửa sạch tay rồi đi ra, “Chị, chị về rồi.”

Hai mắt Thẩm Tiêu đỏ bừng, khẽ “suỵt” một tiếng nhỏ với cô, vừa cởϊ qυầи áo vừa đi vào phòng tắm: “Chị đi tắm, em đừng để anh rể em biết chị uống rượu.”

Cô ấy uống rất nhiều rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Thẩm Tư Ngư đỡ cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Chị có thấy khó chịu không? Chị uống thuốc chưa?”

“Chị chưa ăn gì, muốn nôn.” Thẩm Tiêu nhíu mày, sau đó nheo mắt lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi, “Vốn dĩ muốn gọi điện nhờ em đưa chị đến khách sạn, nhưng đột nhiên nhớ ra hôm nay em tới đây, chị có mua cho em một món quà.”

“Em lớn như vậy rồi, chị mua quà làm gì.”

“Sinh nhật em lần trước, chị bận nên quên mất.” Thẩm Tiêu say rượu nhéo mặt cô, đưa cái hộp nhỏ trong tay cho cô, “Đừng giận chị nhé.”

Trong lòng Thẩm Tư Ngư chua xót: “Sao em giận chị được.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Tiêu dựa vào vai cô, nheo mắt nói: “Chị mệt quá, chị muốn đi ngủ.”

“Em tắm giúp chị.” Thẩm Tư Ngư ôm cô ấy đi vào phòng tắm, đi được nửa đường, một bóng đen rơi xuống đỉnh đầu, Thẩm Tư Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh vô cảm đứng ở trước mặt.

Thẩm Tư Ngư ôm chị mình vào lòng, hiếm khi gọi: “Anh rể.”

Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Hạ Thạch Thanh, bĩu môi nói: “Sao vậy? Ai làm gì anh mà mặt anh không vui thế?”

Thẩm Tư Ngư hơi lo, nhưng cô không biết mình có nên kéo Thẩm Tiêu về hay không, cô chỉ nói với Hạ Thạch Thanh: “Anh đừng tức giận, em…Lát nữa em sẽ khuyên chị ấy.”

“Thẩm Tiêu.” Một lúc sau Hạ Thạch Thanh mới mở miệng, giọng nói không phân biệt được cảm xúc, “Hôm nay em đến kỳ.”

“Em biết.” Thẩm Tiêu cười, “Em biết anh quan tâm đến em, em không sao.”

Hạ Thạch Thanh nhìn chằm chằm cô ấy một lúc: “Đúng, em không sao.”

“Người có sao là anh.”

Nói xong câu đó, anh mở cửa đi ra ngoài.