Chương 24: Anh không đi

Thẩm Tư Ngư mơ một giấc mơ rất đẹp.

Trong mơ, Hạ Thạch Thanh cuồng nhiệt, nóng bỏng, nụ hôn rơi xuống khiến cô không ngừng run rẩy, lúc này cô gần như không phân biệt được là hiện thực hay giấc mơ, cô chỉ biết mình phải bám chặt vào vai anh, không buông tay ra.

Một vật cứng rắn áp vào bụng cô, Thẩm Tư Ngư buông một tay xuống chạm vào nó.

Cơ thể của Hạ Thạch Thanh lập tức căng thẳng, anh buông cô ra, khàn giọng gọi tên cô: “Thẩm Tư Ngư.”

Thẩm Tư Ngư ngửa mặt nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ, lông mi run rẩy, cô lại nghiêng người về phía trước, tiến tới hôn anh, cô uống nhiều rượu hoa quả vị đào nên khoang miệng tràn ngập mùi đào ngọt ngào.

Môi rất đẹp và mềm mại.

Giống như một miếng thạch thơm ngon chủ động đưa tới trước mặt Hạ Thạch Thanh, anh cúi đầu ngậm cánh môi cô, đè cô xuống ghế sô pha, đẩy đầu lưỡi cạy răng cô, quấn lấy lưỡi cô, mυ"ŧ cắn.

Thẩm Tư Ngư bị hôn đến mức rêи ɾỉ thành tiếng, tiếng rêи ɾỉ khiến trán Hạ Thạch Thanh nổi gân xanh, anh kiềm chế buông cô ra, dùng đốt ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, khàn giọng nói: “Em uống say rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”

“Không cần.” Thẩm Tư Ngư lắc đầu, cả người chui vào trong lòng ngực anh, “Anh đừng đi…”

“Anh không đi.” Hạ Thạch Thanh vỗ lưng cô an ủi.

“Đừng đi…” Thẩm Tư Ngư nhắm mắt, lặp đi lặp lại câu này, tựa như đang nói mớ lúc ngủ, “Đừng đi…”

Hạ Thạch Thanh ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh không đi.”

Anh ôm Thẩm Tư Ngư vào căn phòng cô ở trước đó, giặt một chiếc khăn khác rồi đi tới lau mặt cho cô, do dự cởi váy và áo thun của cô xuống, tìm một bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi của mình rồi mặc vào cho cô.

Sau khi Hạ Thạch Thanh rửa mặt xong, anh quay lại, nhìn thấy Thẩm Tư Ngư cuộn tròn như quả bóng nằm trên giường.

Anh tìm một chiếc gối ôm cho cô, còn mình trở về phòng nằm xuống, trái tim như bị mất đi một mảnh, nỗi lo lắng thường trực khiến anh trằn trọc không ngủ được.

Hơn mười phút sau, anh đi vào phòng Thẩm Tư Ngư, lấy chiếc gối trong lòng cô ra, nằm xuống giường, ôm Thẩm Tư Ngư vào trong lòng ngực.

Chỗ trống trong trái tim lập tức được lấp đầy, cuối cùng anh cũng thở phào một hơi.

Thẩm Tư Ngư thức dậy lúc 9 giờ sáng, đầu hơi choáng váng, khi cô vươn tay sờ điện thoại, sờ nửa ngày cũng không thấy đâu, cô mở mắt ra nhìn xung quanh mới phát hiện có gì đó sai sai.

Đây là nơi ở của Hạ Thạch Thanh.

Cô mơ hồ nhớ ra tối qua mình uống rượu với Hứa Hâm, sau đó uống nhiều quá, Hứa Hâm hỏi cô sống ở đâu, cuối cùng đưa cô đến đây.

Sau đó…

Cô nhớ tới nụ hôn trên ghế sô pha, có hơi không chắc chắn xoa huyệt thái dương.

Là giác mơ thôi.

Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo mặc ở nhà của nam, kéo cổ áo lên thì vẫn thấy mặc đồ lót.

“Dậy rồi?” Hạ Thạch Thanh đi vào, anh mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần dài, trông cực kỳ đẹp trai, trong tay cầm mấy túi mua hàng, sau khi vào phòng thì đặt lên bàn: “Giặt rồi, em thử xem thế nào.”

Thẩm Tư Ngư kinh ngạc nhìn anh.

Hạ Thạch Thanh dừng lại một lát, con ngươi màu trà dưới cặp kính rơi xuống mặt cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Quên rồi?”

Thẩm Tư Ngư vô thức nuốt nước miếng: “Em…Không biết…Hình như em…Nhớ rõ…”

“Nhớ cái này không?” Hạ Thạch Thanh đỡ gọng kính, anh cực cao, đứng ở đó có cảm giác trịch thượng, làn da trắng lạnh khiến ngũ quan của anh rõ ràng hơn, mặt mày tinh xảo, anh khẽ hếch cằm, rõ ràng đang nhìn xuống từ trên cao nhưng khóe môi lại nở một nụ cười, khiến anh quyến rõ khó tả.

“Nhớ…” Thẩm Tư Ngư nhìn nụ cười của anh, đầu óc đột nhiên bối rối, “Nhớ rõ…”

Hạ Thạch Thanh cúi người tiến sát lại gần, hôn lên môi cô: “Nhớ chuyện này không?”

Thẩm Tư Ngư mở to mắt, gật đầu theo bản năng.

Không phải mơ.