Chương 3.3: Lấy chút nước muối tới súc miệng (3)

“Có thể chịu đựng.”

Đỗ Vũ Niên đặt chén cà phê xuống, nghiêm túc nói với Hạ Tranh: “Anh nghĩ thử xem, cậu ta có khuôn mặt thế kia mà không có ý định dựa vào sắc đẹp để bò lên giường của anh, cũng chưa từng lừa dối con gái nhà người ta, lại không sợ chết dám đánh nhau với một đám côn đồ, nhưng không hề ức hϊếp bạn học bình thường, mặc dù thái độ đối với anh không được tốt lắm, nhưng tôi vừa hỏi chú Khôn thì biết được, cậu ấy cũng không tùy tiện nổi nóng với quản gia bảo mẫu, chị Vương nói cậu ấy cơm nước xong xuôi sẽ chủ động xếp gọn bát đĩa, riêng điểm này còn mạnh hơn anh.”

Hạ Tranh: “Cho nên...”

Đỗ Vũ Niên tổng kết: “Không ít tật xấu, nhưng bản tính không xấu.”

Hạ Tranh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đỗ Vũ Niên, muốn nhìn xem sao anh ta lại có thể ‘tìm được đường trong phân’.

“Nói thật, so với việc ngài không đánh dấu được Omega, không có con cái.” Anh ta chỉ tay về phía nhà ăn: “Kết quả nào sẽ tệ hơn?”

Khương Lộ Dã cố ý tạo ra tiếng chép miệng, ấy vậy mà có thể truyền từ nhà ăn ra đến ghế sofa bên ngoài, Hạ Tranh uể oải dụi dụi vành mắt, kiểu người hay ra vẻ như Khương Triều kia đột biến gen thế nào mà có thể sinh ra kiểu người thế này, Hạ Tranh thật sự nghĩ mãi mà không ra.

Một bữa cơm Khương Lộ Dã ăn đến sắp trật quai hàm, còn Hạ Tranh thì suýt nữa tắc nghẽn cơ tim.

Khương Lộ Dã ôm dự định đánh lâu dài, chà chà miệng rồi khệnh khạng bước về phòng ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đợi Hạ Tranh nghĩ xong phương án trong thư phòng, Khương Lộ Dã đã ngủ được một giấc.

Hạ Tranh gõ cửa phòng hai lần Khương Lộ Dã mới thức dậy, cậu ngáp ngắn ngáp dài dựa trên khung cửa: “Chú à, chú có cần liều mạng như vậy hay không, lúc này đã mấy giờ rồi.”

“Mười hai giờ, khuya lắm hở?”

“Mười hai giờ còn không...” Khương Lộ Dã nuốt lại lời thô tục đã đến khóe miệng xuống, nở nụ cười xấu xa: “Này, có phải anh sợ tôi nửa đêm quấy rối? Tôi đảm bảo, chắc chắn không đi phá phách anh, bình thường tôi đều đợi sau hừng đông mới hoạt động, nếu không bảo mẫu quản gia cũng phải thức dậy theo.”

Hạ Tranh: “Ý cậu là tôi còn phải thay bọn họ cảm ơn cậu?”

Khương Lộ Dã: “Không cần khách sáo, ngày mai gặp.” Nói xong liền muốn đóng cửa.

Hạ Tranh điều khiển xe lăn trượt lên trước một chút chặn cửa: “Nói chuyện đã, không phải cậu muốn biết khi nào có thể đi à.”

Khương Lộ Dã: “Cái đệt, anh ăn nhầm gì hở?”

Hạ Tranh chuyển hướng xe lăn đi về phía thư phòng: “Chị Vương, nước muối!”

Khương Lộ Dã hơn nửa đêm bị rót cho một cốc nước muối lạnh hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu chớp chớp đôi mắt to, hệt như chú cún con nhìn chằm chằm Hạ Tranh, ngay ngắn ngồi ở nơi đó, khỏi phải nói trông nề nếp cỡ nào.

Đối mặt với khuôn mặt như vậy, thế mà cơn tức trong lòng Hạ Tranh lại tan đi mấy phần.

“Trước khi nói chuyện tôi có hai yêu cầu, thứ nhất nghe tôi nói hết, không cho phép cắt ngang, thứ hai không cho phép nói tục.” Hạ Tranh chỉ vào hai thùng nước bên cạnh: “Sẵn có nước muối ở đây rồi.”

Khương Lộ Dã nhìn số lượng nước, lại ước chừng cái bụng của mình, gật đầu đồng ý.

Hạ Tranh thở phào một hơi, trước tiên nói ra mình bị tai nạn xe cộ như thế nào, rồi mẹ mình hồ đồ bị người ta xúi giục làm ra chuyện ngu ngốc ra sao, nhưng anh không nói cho Khương Lộ Dã biết chuyện tuyến thể của mình bị thương, loại nhược điểm sẵn có này, đương nhiên Hạ Tranh sẽ không đưa vào trong tay Khương Lộ Dã.

“Những sính lễ lúc ấy đưa cho nhà cậu.”

Khương Lộ Dã nghe rõ ràng chi tiết, sắc mặt càng ngày càng đen.

“Đó đều là...”