Chương 14.3: Dạy kèm sau giờ học của Hạ tổng (3)

“Lộ Dã, cậu... biết bảng chữ cái Tiếng Anh có hai mươi sáu chữ không?” Hạ Tranh nhìn chằm chằm bài viết Tiếng Anh diễn đạt không lưu loát của Khương Lộ Dã, đưa ra nghi vấn từ sâu trong linh hồn.

Khương Lộ Dã mê mang trả lời: “... Vậy hở? Tôi chưa từng đếm.”

Vẫn rất hùng hồn.

Hạ Tranh mệt mỏi day day ấn đường, xua tay: “Không sao, đi ngủ đi.”

Ngày hôm sau Đỗ Vũ Niên nhìn thấy vẻ mặt âu sầu của ông chủ mình, thế là hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Tranh lặng im suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Trước đó không phải dặn cậu tìm mấy gia sư cho học sinh cuối cấp sao?”

Đỗ Vũ Niên gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã liên lạc hòm hòm rồi, đều là giáo viên nổi tiếng, dạy dỗ ra được mấy thủ khoa đấy.”

“Bảo bọn họ đừng tới nữa.” Hạ Tranh thở dài thườn thượt: “Cậu hỏi xem có ai dạy kèm Tiếng Anh cho trẻ em không, chính là kiểu học từ căn bản kiểu như abc hello how do you do.”

Đỗ Vũ Niên: ...

Đỗ Vũ Niên hết sức tò mò, sao chỉ trong vòng một đêm đã giáng thẳng từ trại huấn luyện Thanh Hoa Bắc Đại xuống thành lớp huấn luyện cho trẻ vỡ lòng rồi.

Thế là tan làm trợ lý Đỗ trở về nhà cùng ông chủ.

Có vết xe đổ ngày hôm qua, Khương Lộ Dã không dám ăn quá no... còn không biết hôm nay phải uống bao nhiêu nước lạnh đâu.

Đầu tiên Khương Lộ Dã làm Toán Học, hàng tá đề bài không biết làm, Hạ Tranh ngồi bên cạnh nghiên cứu tài liệu dạy kèm, trợ lý Đỗ im lặng trong văn phòng, thi thoảng liếc bài tập trên màn hình.

Lúc này Khương Lộ Dã đang viết văn.

Đợi cậu viết xong, Hạ Tranh giảng lại đề bài trước cho cậu, giảng hai lần rồi Khương Lộ Dã vẫn cái hiểu cái không, nền tảng của cậu kém, Hạ Tranh biết một ngày không bổ sung hết được, lại trông thấy đã đến giờ ngủ rồi.

“Được rồi, quá nhiều kiến thức liên quan, cuối tuần để gia sư giảng lại từ đầu cho cậu.” Hạ Tranh nói rồi chìa tay: “Đưa tôi xem xem văn cậu viết.”

Hạ Tranh mới xem đoạn đầu tiên đã cảm thấy huyết áp tăng vọt.

Đề văn là ‘Nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng’, một bài văn nghị luận rất điển hình, khảo sát khả năng tư duy nghị luận của học sinh.

Cuối đoạn đầu tiên, mợ chủ Hạ viết thế này: ... Nòng nọc nhỏ nhận giặc làm cha, coi cá chép là mẹ, nhưng nó không có vảy, sao cá chép có thể là mẹ của nó; nòng nọc nhỏ nhận giặc làm cha, coi rùa đen là mẹ, nhưng nó không có mai rùa, sao rùa đen có thể là mẹ của nó; nòng nọc nhỏ nhận giặc làm cho, coi bạch tuộc là mẹ, nhưng nó không có nhiều chân như vậy, sao bạch tuộc có thể là mẹ của nó! Dường như cảm thấy hai câu trên chưa đủ, cuối cùng còn tự biên tự diễn thêm một câu cứng ngắc, Hạ Tranh thật muốn gõ đầu cậu một cái, hỏi cậu gặp bạch tuộc ở mương nào!

Hạ Tranh nheo mắt lại, đưa bài văn cho Khương Lộ Dã: “Đọc.”

Khương Lộ Dã: “...Hở?”

“Đọc, lớn tiếng chút.”

“A.” Khương Lộ Dã lắp bắp đọc bài văn của mình, đúng là tử hình công khai.

Đỗ Vũ Niên cắn phần thịt mềm bên má, ép buộc bản thân không được cười ra tiếng, sắp cắn chảy máu đến nơi rồi.

Hạ Tranh: “Lộ Dã, cậu có thể giải thích cho tôi một chút, ‘nhận giặc làm cha’ là có ý gì không?”

“Không phải cha ruột mà coi thành cha ruột?” Khương Lộ Dã thấy sắc mặt Hạ Tranh không tốt, lại nhìn câu văn của mình: “Có phải vì chỗ này viết là mẹ ruột, cho nên tôi không thể dùng từ này?”

Hạ Tranh tức lắm rồi, thật sự không thể nhịn nổi nữa, rống to về phía Khương Lộ Dã.

Đến cuối cùng Khương Lộ Dã cũng nóng nảy, bình thường Hạ Tranh mắng hai câu coi như xong, hôm nay đã muộn, cậu vốn đã buồn ngủ, hơn nữa còn ở trước mặt người ngoài, trợ lý Đỗ cười phun đầy nước miếng ra màn hình đến nơi rồi, đừng tưởng cậu không nhìn thấy.

Khương Lộ Dã mất bình tĩnh, Hạ Tranh còn nổi nóng mắng cậu không dừng.

“... Ah, Hạ Tranh tôi sống ba mươi mấy năm, lần đầu nghe giải thích ‘nhận giặc làm cha’ như vậy, nòng nọc nhỏ nhận giặc làm cha!”

Đầu óc Khương Lộ Dã nóng lên, tiếp lời: “Cha bất lương, con bất hiếu!”

Hạ Tranh sững sờ quơ nước muối: “Cậu nói thêm câu nữa! Oắt con lăn tới đây cho tôi!”

Khương Lộ Dã đứng đối diện anh giậm chân: “Tự anh nghe xem, mẹ nó có vợ chồng nhà ai cãi nhau mắng là oắt con!”

Hạ Tranh: ...

Đỗ Vũ Niên cười đau cả bụng.