Chương 2.2: Tôi là chồng của cậu (2)

Đệm êm thoải mái dễ chịu, gối đầu vẫn thoang thoảng mùi nắng, trang trí trong phòng mặc dù đơn giản nhưng không tầm thường, Khương Lộ Dã không có khiếu thẩm mỹ gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra là rất tốt, đây hình như là phòng dành cho khách của một gia đình giàu sang nào đó.

Cậu vén chăn lên, trước tiên kiểm tra một chút, xác nhận mình vẫn còn nguyên hai quả thận, trên người không có vết thương kỳ lạ nào, lúc này mới yên lòng.

Cậu nhảy xuống giường, vận động chân tay một chút, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng, vặn một cái, cửa không mở.

Thế là quay đầu đi về phía cửa sổ, rất tốt, tầng hai không cao, cậu mở cửa sổ, trèo lên khung cửa sổ rồi nhảy xuống...

Hạ Tranh ngồi trong vườn hoa vừa phơi nắng vừa xem tài liệu bỗng nghe ‘bịch’ một tiếng từ sau lưng truyền đến, anh còn chưa kịp quay xe lăn thì đã có một người xột xoạt chui ra từ trong bụi cỏ, tiếp đó nghe thấy cậu nói: “Ông à, ông biết cổng ra ở đâu không?”

Hạ Tranh nhuộm tóc màu khói thời thượng bởi vì bị bệnh mà chưa kịp nhuộm lại phần tóc đen mới mọc ra: ...

Khương Lộ Dã trông thấy dường như người ngồi trên xe lăn trước mặt khẽ sửng sốt chốc lát, sau đó chậm rãi quay người lại, lần này đến lượt Khương Lộ Dã sửng sốt.

Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp trai, mặt mày đĩnh đạc ánh mắt thâm sâu, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt phối với áo len ba lỗ màu be bên ngoài, chỉ là làn da trắng đến đáng sợ, còn lờ mờ trông thấy mạch máu trên cổ tay.

Có điều lúc này biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai kia không mấy vui vẻ.

“Cậu gọi ai là ông?”

Đúng vậy, thoạt nhìn anh cũng chừng ba mươi tuổi thôi.

“Chú?”

Hạ Tranh: ...

Hạ Tranh đẩy xe lăn chạy bằng điện đến trước mặt Khương Lộ Dã rồi dừng lại.

Khương Lộ Dã nhìn người đàn ông đang ngồi, rõ ràng không cao bằng mình đang đứng nhưng lại có khí thế khϊếp người, không nhịn được lùi về sau một bước, lại nghĩ tới danh tiếng Lộ gia Bắc Thất Trung của mình, cố gắng nhẫn nhịn, cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là Hạ Tranh, chồng hợp pháp của cậu.”

Khương Lộ Dã: ...

Khương Lộ Dã: “Cái đệt!”

Dường như Hạ Tranh hơi bất ngờ, nhướng nhướng đôi mày, nhưng anh vốn cũng không phải người nhẹ dạ gì, cho dù thiếu niên trước mặt sắp bùng nổ, anh vẫn nói ra một lượt chuyện mình bệnh sắp chết thế nào rồi nhà họ Thẩm bán con đổi lấy lợi lộc ra sao, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, kể lể bản thân vô cùng thê thảm, chỉ còn một hơi tàn, gả cho Hạ Tranh anh chỉ có nước đợi làm góa phụ, toàn bộ Omega của thành phố Yên Kinh đều đi đường vòng, ngoại trừ nhà họ Thẩm.

Cuối cùng sợ Khương Lộ Dã không tin, anh còn cho cậu xem giấy chứng nhận kết hôn của hai người, còn cho cậu mượn điện thoại di động, để tự cậu gọi điện thoại cho Khương Triều xác nhận.

Cũng không biết Khương Triều ở bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Khương Triều mắng xối xả vào điện thoại di động: “Khương Triều, cmn tôi *** lão đê hèn nhà ông, sinh con trai không có ***, kiếp sau đầu thai thành một con rùa!” Sau đó hung hăng ném điện thoại di động của Hạ Tranh xuống đất.

Hạ Tranh nhìn điện thoại di động đã thịt nát xương tan trên mặt đất, lại nhìn Khương Lộ Dã đã tức giận đến l*иg ngực chập trùng lên xuống, thật sự không thể hiểu nổi cái cách chửi bới bừa bãi không phân địch ta này của cậu, cuối cùng mặt không biểu cảm nói một câu: “Chị Vương, rót cốc nước muối cho mợ chủ súc miệng.”

Hai chữ ‘mợ chủ’ giống như thêm dầu vào lửa, Khương Lộ Dã quay đầu hung hăng lườm Hạ Tranh, đẩy bảo mẫu muốn xông ra ngoài, nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước đã bị bảo vệ trong nhà ngăn cản.

“Để tôi đi.”

“Vậy thì không được, cậu là nhà tôi dùng vàng ròng bạc trắng đổi về, nhà họ Hạ chúng tôi không bao giờ làm ăn thua lỗ.”

Khương Lộ Dã không nói lời nào nữa, đổi hướng khác tiếp tục tìm đường thoát ra, Hạ Tranh chỉ không nhanh không chậm điều khiển xe lăn đi theo sau lưng cậu.