Chương 5.3: Bữa trưa tình yêu của Hạ tổng (3)

Quản gia nhìn thấy Hạ Tranh đã bắt đầu nói xằng nói xiên, suýt nữa đánh rơi bát.

“Tính tình mợ chủ còn trẻ con, khi còn bé con trai tôi cũng nổi loạn như vậy, thời kỳ dậy thì thực khiến người ta đau đầu, nói gì cũng không nghe, càng nói lại càng muốn đối chọi.”

Hạ Tranh chỉ lên trên tầng: “Cũng vui buồn thất thường như vậy?”

Quản gia gật đầu: “Cũng như vậy, còn nghiêm trọng hơn thế ấy, một giây trước vừa coi tôi như cha ruột, một giây sau đã coi tôi như kẻ thù.”

Hạ Tranh nghe quản gia kể lại tình cảnh gà bay chó chạy năm đó, trong lòng nghĩ mà sợ hãi. Lại nghĩ đến bây giờ con trai chú Khôn cũng là nhân tài đĩnh đạc, làm việc trong Viện thiết kế, nghe nói năng lực cũng không tệ lắm, liền cảm thấy cuộc sống của mình vẫn rất có triển vọng.

Ngày hôm sau Hạ Tranh vẫn đưa Khương Lộ Dã đến trường, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Khương Lộ Dã bảo Hạ Tranh dừng xe, muốn đi vào mua chút đồ ăn vặt.

Hạ Tranh nghĩ tới giờ giấc không phải dành cho người kia của căng tin bọn họ, cũng cảm thấy nên mua chút đồ ăn vặt mang theo lót dạ.

Chỉ chốc lát sau Khương Lộ Dã đã xác một túi ni lông ra, Hạ Tranh còn hỏi cậu có đủ ăn không, muốn mua cho bạn học một ít hay không.

Khương Lộ Dã vội nói không cần.

Hạ Tranh nhìn thấy Khương Lộ Dã đi vào trong cổng trường thì rời đi, sáng hôm nay anh còn một cuộc họp quan trọng.

Sau khi tiến vào cổng trường, Khương Lộ Dã cũng không trực tiếp đi đến phòng học, mà rẽ vào nhà vệ sinh nam, tới khi chuông vào lớp reo lên mới thong thả bước vào phòng học.

Tiết đầu tiên là Tiếng Anh, giáo viên để lớp trưởng cho các bạn trong lớp đọc bài khóa, còn mình thì cúi đầu chuẩn bị giáo án.

Chu Xung cầm sách giáo khoa lớn tiếng đọc bài, ánh mắt liếc nhìn bạn cùng bàn mới đang mượn sách vở cản trở tầm mắt mọi người, vươn tay vào trong cặp lục lọi.

Trực giác của Chu Xung cảm thấy Khương Lộ Dã lại không làm chuyện tốt lành gì.

Cậu ta hơi nghiêng đầu, liền trông thấy Khương Lộ Dã móc một thanh chocolate từ trong cặp sách ra, còn nở nụ cười không có ý tốt với cậu ta, sau đó há miệng ngoạm một miếng, ăn đến là ngon lành.

Chu Xung nhìn Khương Lộ Dã lại nhìn giáo viên đang cúi đầu trên bục giảng, mấy lần há miệng, lại bị tiếng đọc bài khóa của các bạn át đi, cậu ta nhìn tốc độ ăn của Khương Lộ Dã, đợi đọc bài khóa xong, chắc cậu cũng ăn xong rồi,

Chu Xung hầm hừ nghiêng người sang bên kia, để sau gáy hướng về phía Khương Lộ Dã, bày tỏ chính mình mắt không thấy tâm không phiền.

Khương Lộ Dã hơi nghển cổ về phía trước, cố ý ‘chép chép’ hai tiếng rõ to bên tai Chu Xung.

Chu Xung bị cậu làm cho buồn nôn ghê gớm.

“Cậu.”

Khương Lộ Dã liếʍ liếʍ ngón tay ngay trước mặt cậu ta, còn hỏi: “Tôi làm sao?”

Chu Xung không đoái hoài đến cậu, trong lòng tự nhủ tan học sẽ đi tố cáo với chủ nhiệm lớp.

Hai tiết Tiếng Anh trôi qua, chủ nhiệm lớp vào phòng học gọi cả lớp xuống dưới tập thể dục, Chu Xung giơ tay tố cáo.

“Thưa cô, trong giờ Tiếng Anh Khương Lộ Dã lén ăn vặt.”

Cả lớp cùng nhau quay đầu nhìn.

Khương Lộ Dã giả vờ vô tội: “Thưa cô, Chu Xung nói dối, em không ăn gì cả.”

Chủ nhiệm lớp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Em nhìn thấy, là chocolate, cậu ta lấy ra từ trong cặp sách.”

Khương Lộ Dã mở cặp sách ra, ngày thứ hai cậu tới trường, trong cặp sách không có bao nhiêu đồ đạc, cũng chỉ vài cuốn sách, vừa lấy ra liền sạch sẽ.

“Thưa cô, trong cặp sách của em không có gì cả.”

“Cậu ăn xong rồi, đương nhiên không còn.”

“Tôi ăn rồi, nhưng cũng không thể ăn cả giấy gói? Không có chính là không có, không tin cậu tìm đi.”

“Tìm thì tìm.”

Chu Xung xích qua bàn học chỗ Khương Lộ Dã, kết quả trong ngăn bàn của Khương Lộ Dã chỉ có một chiếc điện thoại di động, không còn cái gì khác.

“Sao lại như vậy…”

“Cậu cũng đừng vu oan tôi vứt ra bên ngoài, giáo viên dạy hai tiết liên tục cũng không ra chơi.”

Chu Xung nhịn đỏ cả mặt.

Chủ nhiệm lớp: “Được rồi, hai trò đã xong hay chưa, còn không mau chóng xuống tầng tập thể dục.”

“… Vâng.” Chu Xung đáp lại một tiếng, cúi đầu đi ra ngoài, khi đi ngang qua Khương Lộ Dã nhỏ giọng nói: “Cậu đợi đấy.”

“Tốt quá rồi, cầu còn không được.” Khương Lộ Dã cong môi, lười biếng bước ra ngoài, chủ nhiệm lớp không thích dáng vẻ này của cậu, không đợi cậu ra khỏi cửa đã tắt đèn phòng học.

Khương Lộ Dã cũng không tức giận, sải bước lộc cộc đi xuống tầng, đứng ở phía sau hàng ngũ, nghiêm túc bắt đầu tập thể dục.