Chương 11: Yêu mà không có được

...

- Có những lời nếu em nói ra, sau này sẽ thành người dưng đấy.

Câu nói của Tần Lam đã gϊếŧ chết hoàn toàn một chút dũng khí và hy vọng còn sót lại trong lòng cô.

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu.

Không cam lòng, ấm ức, không nỡ, đau xót, tất cả những cảm xúc phức tạp cuối cùng khiến cô không chịu đựng nổi nữa, nước mắt ùa ra.

Cô cố gắng dựa vào một chút lòng tin cuối cùng của mình, giống như từ biệt người mình yêu.

Cô từng bước tiến lại gần Tần Lam.

Tần Lam nói xong câu đó thì cắn chặt môi, trong miệng có mùi tanh cũng không nhận ra.

Một vòng tay mảnh mai ôm trọn lấy chị vào lòng.

Ôm thật chặt, khiến chị có chút khó thở, lại tựa như sắp hoà tan vào trong thân thể cô.

Gò má với dòng nước mắt nóng hổi của tiểu diễn viên dựa vào gò má lạnh băng của chị, rõ ràng là không muốn nhưng cuối cùng vẫn thoả hiệp:

- Em nghe chị, không nói nữa.

Nhiệt độ của cái ôm, tiếng nói thân thuộc dịu dàng bên tai, gần như muốn làm tan chảy mọi sự cố gắng của Tần Lam.

Chị cảm giác như sự chuẩn bị tâm lý mình đã chuẩn bị sắp sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc này.

Sự hiểu chuyện của Ngô Cẩn Ngôn khiến chị càng cảm thấy mình quá tàn nhẫn.

- Chị xin lỗi, Cẩn Ngôn...

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu.

Tần Lam, chị đâu có lỗi gì với em, rõ ràng là em đang ép chị.

Chị không biết, chị là cả thế giới trong mắt em, nhưng em cũng là yêu mà không được.

Cuộc đời không dài lâu, em không muốn giấu việc em thích chị, em muốn nói ra thật dõng dạc, nhưng em lại càng không muốn chị khó xử, không muốn thấy chúng ta đoạn tuyệt tất cả.

Ngô Cẩn Ngôn từ từ buông Tần Lam ra, sải bước chạy nhanh ra cửa, mở cửa chạy đi...

Trên mặt Ngô Cẩn Ngôn vẫn còn nước mắt, chạy thẳng tới nhà vệ sinh, mở vòi vục nước lên mặt, cảm giác lạnh toát xuyên thấu từ trái tim trào dâng qua ngũ quan.

Tình cảm không thể bày tỏ này khiến cô cảm giác như người chạy trong đêm đen, không thấy điểm tận cùng cũng không thấy ánh sáng, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết tới đây nhưng ko còn sức để đuổi theo nữa.

Sau khi Ngô Cẩn Ngôn đi, Tần Lam dường như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi xuống ôm lấy hai đầu gối, kìm nén không phát ra tiếng, trên mặt cũng là nước mắt giàn giụa.

Chị siết chặt lấy cổ áo, nấc lên từng hồi gần như không thở nổi.

Đây chính là kết quả mà mình muốn sao...

Chị Mã trưa nay nhận được lời mời Ngô Cẩn Ngôn làm đại diện quảng cáo của một thương hiệu son môi nổi tiếng, kết quả từ xa thấy phòng nghỉ của cô không đóng, trong bụng mắng cô bất cẩn.

Chị tới cửa, còn chưa bước vào thì thấy Tần Lam đang thất thần dưới đất, chị ngạc nhiên, Ngô Cẩn Ngôn cũng không thấy bóng dáng.

Chị khẽ đóng cửa lại, nhẹ nhàng rời đi, tuy chị không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng khiến Tần Lam như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Lấy điện thoại ra định gọi cho Ngô Cẩn Ngôn nhưng rồi lại thôi, để lát nữa.

Khi chị còn đang suy nghĩ về việc này thì thấy quản lý của Tần Lam, nghĩ chắc là tìm Tần Lam.

Chị nghĩ một chút, lên tiếng hỏi:

- Chị tìm Tần Lam à?

- Đúng rồi, chị thấy cô ấy không?

Chị Mã thấy Quân Bình lúc nào mặt cũng không chút biểu cảm thì tức giận, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc nhở:

- Cô ấy trong phòng nghỉ của Cẩn Ngôn. Tốt nhất mười phút nữa hãy đi tìm cô ấy.

Nói rồi chị Mã cất điện thoại vào túi, mặc kệ Quân Bình, bước đi kiêu hãnh như khổng tước, cũng không nhìn lấy một cái.

Quân Bình không hiểu mình có chỗ nào đắc tội với cô ta, biểu hiện của người này hoàn toàn là không coi chị ra gì, trong lòng hậm hực:

Kiểu người gì vậy? Đúng là còn kiêu ngạo hơn cả mình.

Khi Quân Bình thấy Tần Lam, chị thấy mắt Tần Lam hơi đỏ, rõ ràng vừa khóc.

Tần Lam nhìn Quân Bình, khẽ lắc đầu, giọng khác hoàn toàn với bình thường, khàn đặc nói:

- Tôi không sao, vừa xảy ra chút chuyện, đã giải quyết xong rồi.

Quân Bình cũng đành im lặng không nói gì.

Nửa tháng sau, "Chuyên gia" thuận lợi đóng máy. Trong bữa tiếc đóng máy, Ngô Cẩn Ngôn dùng ánh mắt tìm một vòng không thấy bóng dáng quen thuộc, cuối cùng không kìm được hỏi Đàm Tùng Vận:

- Lam tỷ đâu rồi? Chị ấy đi rồi sao?

- Đúng rồi, buổi chiều quay xong là chị ấy về, Quân Bình tỷ nói tối Lam tỷ có việc.

- Hừ.

Chị Mã nghe nhắc tới Quân Bình, nhớ lại bộ mặt lạnh lùng đáng ghét đó, không kìm được hừ lạnh một tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn nghe vậy, ánh mắt không che giấu được sự hụt hẫng, hai ngón tay không ngừng miết đáy ly rượu, mắt nhìn chăm chăm vào miệng ly thất thần.

Cô nhớ từ sau hôm đó, hai người tuy vẫn ở trong đoàn phim nhưng ngoài những cảnh quay cùng nhau ra thì dường như rất ăn ý không có giao lưu gì.

Tần Lam tránh né như vậy khiến cô hiểu.

Giữa họ, chỉ tới đây thôi.

Hôm nay Tần Lam tìm cớ để không tham gia tiệc đóng máy, chị gọi cho Lưu Vân.

- Tần Tiểu Lam, tìm tôi có việc gì thế?

- Lưu Tiểu Vân, cậu có thể nói với Lý Mộ giúp tôi không. Không cần tốn tâm tư với tôi nữa, tôi không có ý đó với anh ấy, không muốn làm lỡ dở người ta. Còn nữa... sau này cậu cũng đừng tốn tâm sức vì chuyện của tôi nữa.

Lý Mộ là bạn ngoài giới giải trí của Lưu Vân, Tần Lam vốn không muốn tiếp xúc, nhưng không chịu nổi sự lải nhải của Lưu Vân, đành nói coi như làm quen bạn mới.

- Không phải chứ Tần Tiểu Lam. Tôi có thể nói hộ cậu, nhưng cậu không muốn làm lỡ dở người ta thế còn cậu thì sao? Cậu có từng nghĩ tới bản thân bị lỡ dở thì ai chịu trách nhiệm không?

Câu hỏi của Lưu Vân khiến Tần Lam nhất thời không thể nói gì.

Có lẽ trái tim của ai cũng có chỗ khiếm khuyết, gió lạnh thổi vù vù vào linh hồn, chúng ta nôn nóng tìm một trái tim có hình dạng vừa vặn để lấp đầy nó.

Tần Lam biết, trái tim mình cũng có lỗ hổng, cho dù Lý Mộ là một hình tròn hoàn hảo như vầng mặt trời, nhưng trái tim chị lại là hình răng cưa méo mó, Lý Mộ không lấp đầy nổi.

Ai có thể đây?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Lam tối lại.

Tháng này Mã Tư Thuần đã hai lần đón Ngô Cẩn Ngôn say bí tỉ.

Chị vốn nhớ ra hôm nay vừa hay là ngày Ngô Cẩn Ngôn đóng máy, định gọi chúc mừng, thì được chị Mã cho biết tối nay Ngô Cẩn Ngôn không hiểu bị gì, uống hết ly này tới ly khác, không ai ngăn nổi.

Chị Mã cả ngày bận rộn, Ma Tư Thuần liền tới đón người để chị Mã về nghỉ sớm.

Mã Tư Thuần ngủ tới nửa đêm, bị gió lạnh bên ngoài thổi làm tỉnh. Chị rùng mình, nhớ ra Ngô Cẩn Ngôn ở ngoài chỉ đắp một cái chăn mỏng, bèn mở tủ lấy một cái chăn nữa.

Ngô Cẩn Ngôn ngủ rất không yên ổn, nhìn cô cuộn tròn người, hai tay ôm chặt người như muốn tìm hơi ấm, Mã Tư Thuần chau mày, khi đắp chăn lên cho cô, chị rõ ràng nhìn thấy khoé mắt cô có nước mắt.

Mã Tư Thuần giật mình, rồi lại thấy đau lòng, chị không ngờ người ấy lại ảnh hưởng sâu sắc tới Ngô Cẩn Ngôn như vậy.

Ngô Cẩn Ngôn mơ thấy một giấc mơ rất mệt mỏi, trong khu rừng đầy sương mù, cô đi một mình rất lâu, một bóng hình quen thuộc giúp cô tìm được phương hướng, cô liều mạng chạy, mỗi khi cô tới gần hơn một chút thì đối phương lại giữ khoảng cách với cô.

Cuối cùng, cô từ bỏ, vì cô thực sự không còn sức nữa rồi.

Cô rốt cuộc cũng hiểu, Tần Lam tình nguyện làm người dẫn đường cũng không muốn nắm lấy tay cô cùng đi.

Ngô Cẩn Ngôn cay cay nơi mũi, nước mắt theo gò má chảy xuống.

Tần Lam, chị không biết chấp niệm của em với chị sâu sắc tới mức nào.

Trong cuộc sống coi như bình lặng của em, chị chính là sự gập ghềnh khó san phẳng, là điều em không thể có được.

< tbc >