Edit+Beta: Shim
Lang xuống núi vốn là có nhiệm vụ quan trọng, cực kì quan trọng.
Trưởng lão của lang tộc nói Lang vương phải xuống núi đi về hướng tây, sẽ tìm được mệnh trung lang của đời mình, vì lang tộc bọn họ nối dõi tông đường.
Vốn dĩ trong tộc, mẫu lang gì mà không có, muốn nỗi dõi tông đường không phải không được, nhưng trưởng lão bấm tay nói bạn đời của hắn không ở trong núi.
Mà cận kề huyết thống, đời sau cũng không tốt.
Được rồi, dù sao Lang vương vừa mới bế quan tu luyện xong, trên núi cũng không có gì trọng đại, thế là nó biếng nhác ra đi.
Ai biết vừa mới đi về phía tây được mấy bước, đã bị tên “Triệu Giản Tử” kia bắn trúng.
Thật là xui xẻo chẳng ai bằng.
Nhưng cũng nhờ một tiễn định mệnh này, không thì làm sao gặp được thư sinh ngốc.
Lang nghĩ nghĩ, thôn trang của y trùng hợp ở phía tây.
Hắn chưa vội đi tìm mẫu lang gì đó, bọn chúng cũng chưa chắc thú vị bằng thư sinh ngốc của hắn.
Chờ chơi đùa đủ, đi tìm mệnh trung mẫu lang cũng chưa muộn. Nếu hắn có trở về chậm trễ, bị mấy lão già càu nhàu thì cũng có lí do “Đây là phía tây” chống chế.
Lang tính toán kĩ càng, liền mặt dày chiếm đoạt nhà của thư sinh, giường của thư sinh, ngay cả thư sinh cũng ăn nốt.
Thư sinh đuổi hắn không chịu đi, nào dám đắc tội lang yêu, qua hai ngày đành cam chịu. Quên đi, nơi này nhàm chán, y ở một mình cũng nhàm chán, đợi ngày nào đó lang cảm thấy vô vị sẽ tự đi.
Một người một lang cùng nghĩ đến điểm này, cứ thế bắt đầu chuỗi ngày kì quái ở chung.
Lang ở nhà không có việc gì làm, liền tự giác ra vườn cho gà ăn.
Chính từ lúc đó, mỗi ngày thư sinh đều nghe thấy tiếng gà hoảng loạng vang vọng khắp sân nhà.
Sau đó y mới nghĩ ra, lang tuy biến thành hình người, nhưng thực chất vẫn là lang, làm gì có lí nào gà thấy lang không sợ.
Thế là lang ngay cả cái việc cỏn con cũng bị cấm cản. Hắn vô cùng mất hứng lẽo đẽo sau mông thư sinh. “Đây là lần đầu tiên ta chủ động giúp người. Trước kia đều là kẻ khác hầu hạ ta, làm gì có lí ta đi hầu hạ bọn kẻ khác. Thế mà ngươi không thèm cảm kích.”
“Ta sợ Tiều Hắc của ta bị ngươi càng chăm càng gầy.” Y vốn muốn nói, ta sợ Tiểu Hắc của ta có ngày bị ngươi hù chết. Nhưng sợ nói ra sẽ làm hắn phật ý, đành tìm lí do khác, kêu hắn đi ra sau nhà múc nước giếng.
Lang xách thùng ra đến nơi, nhìn sợi dây thừng xoắn xuýt, thật là phiền toái.
Hắn trực tiếp niệm khẩu quyết, nước trong giếng tự khắc ào ào bay vào thùng. Chẳng mấy chốc một lu nước đã đầy ngập, hắn vô cùng đắc ý đứng trước mặt thư sinh khoe khoang, “Ngươi đã thấy ai nhanh bằng ta chưa?”
“Ừm…” Thư sinh đang làm cơm, quay sang liếc lu nước một cái, “Đúng là nhanh thật.”
Hừm, thư sinh thối. Thấy hắn múc nước thần tốc như thế mà không biết kinh thán hay tỏ ra sùng bái chút nào.
Mày kiếm nhăn lại, lang lặng lẽ ra sau lưng thư sinh, chậm rãi áp sát. Cuối cùng, khi cảm nhận được một cỗ nhiệt dán vào thân mình, y đã bị lang ôm cổ.
“Ngươi làm gì vậy?” Thư sinh cả kinh. Tình cảnh đêm đó vẫn còn nguyên trước mắt, tuy rằng mấy ngày nay hắn đều thành thành thật thật ngủ, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ôm ấp ấp thế này, làm y vô cùng hoảng sợ.
May đây là nhà mình, nếu bên ngoài bị người ta nhìn thấy, làm sao còn mặt mũi sống trên đời.
Thư sinh vội giãy ra, nhưng không sao thoát được.
Rõ ràng lang chẳng cần nhiều khí lực, thư sinh đã bị vây chặt, người đằng sau giãy dụa thế nào cũng không lay chuyển. Thư sinh cuống quýt nổi giận.
“Mau thả ta ra!!”
“Ngươi làm món gì đây?” Lang đáp phi sở vấn*, nhìn nồi, mất hứng phả nhiệt vào tai y, “Lại là khoai lang. Ngươi đã thấy lang nào ngày nào cũng ăn khoai chưa?”
*Hỏi một đằng, trả lời một nẻo
“Nhà ta chỉ có rau với khoai, không thích thì ngươi tự đi mà tìm đồ ăn.”
Thư sinh cầm đũa xào rau, trong l*иg ngực hắn vặn vẹo, xoay trái xoay phải, liền cảm thấy không đúng.
Thứ gì đó cưng cứng, nong nóng, cách mấy lớp vải chọc rãnh đùi, y càng giãy dụa, vật kia càng cứng rắn. Y rất nhanh biết được cái đó là cái gì, liền bị dọa đến không dám cử động.
“Ngươi, ngươi… Trước tiên ngươi buông ra, muốn ăn gì ta sẽ làm cho ngươi.”
Thư sinh thật sự không muốn chịu dằn vặt lần nào nữa. Hơn nữa chuyện đó… Chuyện đó khiến y vừa giận vừa thẹn, rồi lại như một lực hấp dẫn trí mạng. Y sợ rằng, cùng lang lộng vài lần nữa, bản thân sẽ rơi vào trầm luân không thể quay đầu. Thế thì sau này đâu còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Lang không những không buông tay mà càng lúc càng siết chặt.
Hắn vốn cao hơn y, “thích khách” giữa hai chân ngạo nghễ đứng thẳng, chĩa vào chỗ xương cụt, xuống một chút nữa là bông cúc nhỏ ẩn trong rãnh mông.
“Chờ không nổi, bây giờ ta sẽ ăn ngươi!” Giọng nói trầm thấp tà mị, cái lưỡi xấu xa ở vành tai đỏ ửng liếʍ liếʍ.