Edit+Beta: Shim
Lang ở trong cơ thể thư sinh bắn một lần, nhưng côn th*t thô ngạnh của nó vẫn chưa chịu nhuyễn.
Lúc này, vị tiên sinh cổ hủ nào đó đã bất tỉnh nhân sự. Lang cúi xuống nhìn, một mảng lông tơ trên bụng đã dính nị. Hóa ra khi nó bắn vào vách tràng mềm mại, thư sinh cũng không chống lại được kí©h thí©ɧ tiêu hồn tuyệt đỉnh mà bắn ra.
Rất nhanh, y ngay tại cao trào ngất đi.
“Thật là không tiền đồ!” Lang trong đêm thở dài.
Thân thể còn đang nối liền, nó cảm tưởng như con cháu mình được khảm bên trong mật đạo nhân loại, dĩ nhiên vô cùng hài hòa.
Bóng tối không che được ánh nhìn xuyên thấu. Dưới thân nó, khuôn mặt trắng trẻo của thư sinh giờ khắc này đỏ ửng chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt, cả da thịt cũng biến thành một mảnh phấn hồng.
Mà khỏa anh đào mọng đỏ trước ngực càng thêm mềm mại ướŧ áŧ khiến lang không khỏi nuốt nước miếng.
“Là tại ngươi dụ dỗ ta, tỉnh lại thì đừng có khóc sống khóc chết trách ta!” Trái tim nó có hơi nhảy gia tốc, tư thế dính chặt sít sao. Lang cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ lộng trái nhỏ đỏ sẫm trước ngực thư sinh.
Khi ở trên núi, nó cũng từng hóa hình người chơi đùa cùng công lang.
Nhưng đa phần, để thêm kɧoáı ©ảʍ, đều là bọn chúng hóa thành hình người, dùng tay và miệng tận tâm tận sức hầu hạ nó. Mà nó làm nhiều nhất, chính là hung hăng thao làm, nhìn chúng một bên bày eo lắc mông, một bên dâʍ đãиɠ kêu, “A, đại vương, còn muốn, càng muốn nữa.”
Nó chưa dùng miệng thử, trước giờ tính dục đều chỉ ở nửa thân dưới. Nhưng lúc này đây, lang cảm thấy mỗi một chỗ máu chảy qua đều kêu gào một loại xúc cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Đầu lưỡi hung hăng đè ép một viên màu đỏ, không hề có kĩ xảo liếʍ lộng, lúc thì dùng cái lưỡi thô dày cuốn lấy, lúc bắt chước động tác trìu sáp cắn hút, mυ"ŧ khỏa này một cái, liếʍ sang kia một cái.
“A…ư…”
Thư sinh trong cơn mê cũng bị lang càn quấy, rêи ɾỉ không ngừng. Cuối cùng, xúc cảm dâng trào mãnh liệt, y nhịn không được nâng cao gò ngực, chủ động hướng đến chỗ mềm mại nóng bỏng cầu hoan.
Lang chơi đùa hồi lâu, cuối cùng đem hai khỏa anh đào đến cứng rắn không chịu nổi, mới thỏa mãn buông tha.
Dưới ánh trăng mờ mờ, l*иg ngực đáng thương bị làm phiếm khởi một mảnh thủy quang, lóng lánh mê hồn. Vật giữa hai chân lang liền cứng rắn trở lại.
Nó muốn đem thư sinh đáng thương lại phóng đãng này bao vây trong lòng, dùng đủ các loại tư thế hung hăng chà đạp. Nhưng nó phát hiện cơ thể này rất là không tiện, mà hiện tại yêu lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu hóa hình người, hao phí tinh lực thì khó lòng tận tình ác chiến đến hừng đông.
Thế là nó đành từ bỏ mấy cái tư thế chơi đùa gây thẹn thùng kia, như cũ nằm trên người thư sinh, đem thứ cương cứng rút ra một nửa, lại một lần nữa chậm rãi mà mạnh mẽ ấn vào.
“A…”
Một lần nữa nếm tư vị bị nhồi đầy làm thư sinh bất mãn kêu lên.
Một cây kia quá dài, giống như sắp đâm thủng tràng đạo, xuyên vào tận trong bụng y.
Của lang còn quá thô, tới mức đem địa phương kia chống cự đến cực hạn, phảng phất như xé rách y đến nơi.
Nhưng là y không bị nó xuyên phá bụng, cũng không bị xé thành hai nửa.
Khi thư sinh mơ màng tỉnh lại, y phát hiện mình còn đang trong tư thế bị lang mãnh liệt tấn công đến không ngừng xóc nảy, hận không thể ngất đi lần nữa.
Mà là ai, miệng đang phát ra da^ʍ thanh đãng ngữ đáng xấu hổ, cứ “A…a…” phóng túng thế kia? Vẫn là chính y đấy chứ?
Không! Ta mới không phải kẻ dâʍ đãиɠ vô sỉ như vậy.
Nhưng là, giờ đây y không thể kiềm chế ngâm nga, cái đáng sợ kia nhấn chìm y trong du͙© vọиɠ, làm y không còn là chính mình nữa, bởi vì lúc này y không hề muốn lang dừng lại!
Mỗi lần bị đâm vào trúng nơi nào đó, thư sinh cảm thấy mình như chết đi một hồi. Cứ như vậy quay cuồng mù mịt, y bị lang gắt gao giam cầm trong l*иg ngực ra ra vào vào một lần lại một lần. Cuối cùng, sau khi nghe một tiếng gầm rống trầm thấp, thư sinh cảm thấy cúc nhỏ lần nữa bị mạnh mẽ rót đầy.
Mà lực bắn kéo dài, làm thư sinh không khỏi phát run, thẹn thùng gắt gao cắn chặt côn th*t bên trong, cũng thét chói tai bắn ra.
Lần này y không có hôn mê.
Bắn xong, lang cũng không có ý tứ rút ra. côn th*t đã bắn hai lần, giờ đã bán nhuyễn, đang hưởng thụ tư vị được hấp duẫn, cắn hút chặt chẽ. Nó biếng nhác thượng trên người thư sinh, biến bộ lông mình thành đệm chăn êm ái, đè nhốt y dưới thân.
Thân thể nhân loại yếu đuối, rồi lại cứng cỏi.
Mà bộ dáng khóc lóc, hóa ra lại như thế yên lặng. Nó nguyên tưởng khi con người ta khóc lên phải kinh thiên động địa mới đúng, nhưng thư sinh chỉ cắn môi ảm đạm rơi lệ, làm cho lang một lần nữa nghi ngờ. Mà đồng thời, nó lại cảm thấy trái tim mình không thể khống chế, có chút khó chịu.
“Sao lại khóc? Ta làm ngươi không thoải mái?” Rõ ràng bộ dáng y như vậy, là tận tình hưởng thụ mới đúng.
“Súc sinh!” Thư sinh nghiến răng nghiến lợi, quay đầu đi, không thèm nhìn nó nữa.
“Ta vốn vẫn là thú. Như vậy cũng không tính là mắng ta đi.” Nó cố ý nói.
Thật là xấu xa! Nó biết đối phương giờ khắc này là thập phần xem nó không vừa mắt, nhưng lại cố tình trêu chọc.
Lang thu hồi lợi trảo, đưa bàn tay to lớn rơi xuống bụng thư sinh, nhẹ giọng kìm nén, “Trong này, có thể đều là của ta…”
“Ngươi, ngươi cút đi cho ta!” Thư sinh bị sỉ nhục to lớn lớn tiếng mắng chửi, nhưng khí lực không đủ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nhất thời càng làm lang nổi lên du͙© vọиɠ ngược đãi.
May là, nó không như hồ ly ở núi kia, giờ giờ khắc khắc đều cợt nhả trêu đùa. Cũng không giống con hùng tinh núi nọ, lúc “ái ái” luôn hết sức thô bạo.
Nó tuy không tính là ôn nhu chăm sóc, nhưng nói tóm lại, là vô cùng thỏa đáng.
Nó nhẹ nhàng vuốt ve nắn nắn cái bụng thư sinh, vươn đầu lưỡi thật dài liếʍ liếʍ vành tai run run, ghé vào lỗ tai y: “Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ thao ngươi ra một bầy tiểu lang!”
Lang đương nhiên là nói lung tung, nhưng chỉ là y không hề biết.
Thư sinh ngốc nghếch một lần nữa bị lừa, nhưng không hề rút được kinh nghiệm, cứ thế bị dọa đến mặt mày trắng bệch, “Ta không cần! Ta là nam nhân! Ta không muốn sinh tiểu lang!”
Ha ha ha, thật là dại dột muốn chết!!!