Chương 3: Đông Quách tiên sinh cùng lang 3

Edit+Beta: Shim

Cứ như vậy, một bên đút một bên ăn, một miếng lại một miếng, thư sinh đau lòng nhìn gà mình nuôi hai năm trong giây lát bị lang đánh chén đến không còn mẩu xương, không khỏi cảm thấy thương cảm cực kì.

“Kì thật, kì thật tết năm nay ta cũng không định gϊếŧ nó.” Thư sinh ngồi ở gốc cây nguyệt quế, nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm, khổ sở nâng tay áo lau lau nước mắt.

Lang liếʍ miệng, nghĩ nghĩ, thư sinh ngốc này không phải là đang khóc chứ?

“Kì thực, kì thực Hoa Nhỏ cũng rất nghe lời. Tuy nuôi hai năm nó cũng chưa từng đẻ trứng, nhưng ta biết nó đã rất cố gắng, bình thường cũng sẽ không lộn xộn, ngoan ngoãn ở trong vườn. Mỗi lần ta về, Hoa Nhỏ cùng Tiểu Hắc sẽ “tác tác” nghênh đón ta.”

Y thế nhưng thật sự thương cảm. Thư sinh cứ lẩm bẩm một mình dưới ánh trăng, ngay cả lang cũng bị biểu cảm của y làm cho ngây dại.

Một con gà, còn đặt cả tên (khụ khụ), vì như vậy thương tâm khổ sở. Thư sinh này…

Lang không khỏi cảm thấy kì lạ, trên đời thế nhưng lại có loại người này, đem gà làm bạn, rồi lại nhẫn tâm gϊếŧ nó chỉ để thỏa mãn “nguyện vọng trước lúc lâm chung” của một con sói.

Người này, người này rốt cuộc làm sao có thể sống vi diệu như thế?

(Chê ẻm ngốc đó =.=)

Đột nhiên nó không muốn ăn thịt y nữa, nó muốn lưu y lại bên mình, nhìn xem thường ngày y làm sao sinh tồn, làm sao sống sót trên thế gian.

Người như vậy đến giờ còn khỏe mạnh bình an, chẳng lẽ không phải một loại kì tích ư?

Ăn xong xuôi, lang lại cảm thấy một cỗ sinh lực rót vào cơ thể, tuy chỉ bằng một phần nhỏ lúc bình thường, nhưng chút sức này cũng đủ để giãy khỏi dây thừng.

“Ta ăn gà của ngươi,” lang nói, “thì sẽ thay nó làm bạn với ngươi.”

“Cái gì?” Đang lau nước mắt, thư sinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Nhưng ngươi, ngươi rõ ràng là một con sói!”

Hơn nữa, y đang đợi sau khi nó ăn no thì sẽ gϊếŧ nó.

“Hiện tại ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Lấy đao? Nếu một đao không trúng tim, vậy phải tiếp tục đâm, đến khi thân ta vỡ nát, máu chảy thành sông, biến thành một bãi bùn nhão.”

“Đừng nói nữa!” Thư sinh đột ngột ngắt lời noa, “Ngươi là lang, không phải gà, càng không thể để người nuôi dưỡng.”

“Sao lại không thể?” Lang lúc này đã có thể hoạt động tứ chi, vết thương trên đùi cũng đã ngừng rỉ máu. Tuy rằng đi lại có chút bất tiện nhưng do sức lực được khôi phục nên cũng chẳng còn mấy đau đớn.

Nó biếng nhác vặn vặn đầu, chậm rãi từ bao đi ra ngoài, “Ta nói có thể là có thể.”

Dưới ánh trăng, đối diện vẻ ngạo mạn mà hung ác của nó, thư sinh đã sợ đến mềm nhũn, toàn thân hóa bùn nhão không đứng dậy nổi.

“Ngươi, ngươi sao có thể làm đứt dây thừng?” Mãi thư sinh mới run rẩy giơ ngón tay về phía con sói đang chăm chú nhìn mình trong đêm đen. Cái đầu nói sao lại to thế? Thư sinh như trong mộng bị bóng đè, ánh trăng cứ thế khuất lấp.

“Thư sinh ngu ngốc.”

Nét mặt lang vương chuyên chú mà ngạo nghễ nhìn chằm chằm y, cặp mắt xanh biếc phát sáng trong đêm, cứ như vậy nhϊếp hồn đoạt phách, làm tâm can người khác phải ớn lạnh. “Ngươi có biết người lương thiện quá… có kết cục gì không?”

Thư sinh đã không còn nói nổi nữa rồi.

Đông Quách tiên sinh kì thực không họ Đông cũng không gọi Quách. Chỉ vì nhà của y nằm phía đông ở cuối làng, y lại biết đọc sách viết chữ, thường ngày dạy học cho mấy đứa nhỏ trong thôn, nên được gọi là Đông Quách tiên sinh.

Tên thật của y, có lẽ đã sớm bị người ta quên mất.

Nhưng hôm nay Đông Quách tiên sinh tao ngộ một con lang, lang kia lại còn muốn thay thế Hoa Nhỏ làm vật nuôi nhà y.

Chính là trong một khắc khi lang thong thả bước đến trước mặt mình, thư sinh ngốc trừ bỏ hoảng hốt run sợ thì đầu óc cũng đã muốn ngưng đọng.

Này, này cũng là nhân chi thường tình đi.

Sau đó, xảy ra chuyện gì đây?

Đông Quách tiên sinh chỉ còn nhớ mình vừa ngơ ngơ ngác ngác vừa nơm nớp lo sợ đi về phòng ngủ, mà lang kia theo ngay chân y tiến vào cửa.

“Ngươi… Sao ngươi vào đây?” Không biết qua bao lâu, Đông Quách tiên sinh đang run bần bật cuộn trong chăn mới hướng nó chất vấn.

“Sao ta không thể vào đây?” Lang trong bóng tối liếc y một cái. Màn đêm thăm thẳm, ánh mắt u hiểm dọa người sợ hãi. Sợ đến nỗi kêu không ra tiếng.

Nếu kêu lên, y biết nó sẽ tấn công mình, cái mạng nhỏ này chỉ có thể chôn vùi nơi âm u lạnh lẽo này.

Hai bên giằng co, qua hồi lâu, đột nhiên lang mở miệng, ngáp một cái, “Ta không quen ngủ dưới đất.”

Nói xong không đợi thư sinh trả lời bèn leo lên giường.

“A…” Thư sinh sợ hãi thét lớn.

“Kêu gì mà kêu, còn kêu nữa thì…” Lang nham hiểm nhìn y chằm chằm.

Cách nhau trong gang tấc, y sợ đến nỗi muốn tiểu ra quần. Sao bản thân ngu ngốc vậy, lại dễ dàng đi tin lời một con sói.

Y cứ thế mơ mơ hồ hồ, cho dù đêm nay thịt nát xương tan cũng rất đáng đời a.

Nhưng là lang cũng không làm gì, chỉ củng củng vào người y, ra hiệu nhích sang một bên. “Giường của ngươi quá nhỏ, ngày khác phải đổi cái lớn hơn. Phòng ốc cũng quá sơ sài, chẳng ra dạng gì hết.” Lang tỏ vẻ ghét bỏ bình phẩm.

Thư sinh dù đang sợ hãi cũng bị làm tức giận đến suýt nữa giơ chân, “Nếu không thích thì ngươi ra ngoài đi.”

Lang lười nhác mở miệng, cho dù không xác nhận nhưng thư sinh thừa hiểu là nó đang cười nhạo mình, thế là càng thêm phẫn nộ. Nghĩ đến việc ngày hôm nay gặp phải con lang vong ân phụ nghĩa, lại còn dẫn nó vào nhà, y tuy rằng sợ hãi nhưng càng thêm mấy phần ủy khuất tức giận. “Đều là tại ngươi, ngươi ăn Hoa Nhỏ của ta, ngươi trả Hoa Nhỏ cho ta, mau trả ta!!!”

Y lúc này nộ khí bừng bừng xông tới. Thật là tên thư sinh kì quái, rõ ràng hồ đồ ngu xuẩn lại nhát gan, nay còn cả gan giơ nắm đấm yếu ớt với lang vương.

Tuy rằng quyền cước mèo cào của y căn bản chỉ như gãi ngứa, nhưng lang vẫn vươn móng vuốt mạnh mẽ đè lại cái tay đang múa may quay cuồng. “Ngươi có ngủ hay không?” Nó từ trên cao nhìn xuống, thân thể to lớn nằm đè lên người thư sinh.

Y giãy dụa chống chả một phen, biết mình căn bản không phải đối thủ của nó, liền từ bỏ.

Lang đang định buông ra, lại nhìn đến thư sinh co quắp trên giường, một hàng nước mắt vô cớ chảy xuống.

Vì sao lại chảy? Lang suy nghĩ.

Vì một con gà, cũng quá buồn cười đi, thư sinh này!

Nhưng không biết vì sao, nó muốn hung dữ với y cũng không nổi. Lang chậm rãi phủ xuống, đem sức nặng đặt lên thân thể bé nhỏ.

Y thất kinh nhìn nó, nhìn đôi mắt xanh âm u, y nghĩ mình sắp bị ăn thịt rồi. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng chẳng có gì luyến tiếc.

Nhưng, một mảnh ướŧ áŧ nóng bỏng rơi xuống lỗ tai thư sinh. Rồi sau đó, xúc cảm mềm mại theo hàng nước mắt lạnh lẽo hướng lên trên, cuối cùng dừng lại nơi khóe mắt.

“Vì sao ngươi khóc?” Nó ở bên má hỏi.

Vì sao ư? Một con lang liệu có hiểu không? Nó bất quá chỉ là loài súc sinh, sao có thể hiểu loại tình cảm phức tạp này của nhân loại?

Y nhẹ nhàng nhắm mắt, “Nếu muốn ăn ta, thì ăn đi.”

Nội sam tuyết trắng của thư sinh lộ ra ngoài chăn. Đôi mắt lang sâu thẳm, ánh trăng đêm mờ ảo đem quang cảnh trước mặt chiếu đến thanh thanh sở sở.

Trước mắt nó, hóa ra là một mĩ cảnh.

Ban ngày sao không phát hiện ra?

Bộ dáng này của thư sinh cùng vẻ yêu kiều mị hoặc hay cường tráng sắc sảo của đám nam nam nữ nữ trong bầy lang không giống nhau.

Rõ ràng một diện mạo bình thường, dưới ánh trăng mờ mờ hôn ám, thoạt nhìn trở nên mĩ vị vô cùng.

Lang không khỏi nở nụ cười.

Nó cúi đầu, cắn lấy vạt áo thư sinh, chậm rãi mở ra lớp vải che khuất phong cảnh cuối cùng.

Thư sinh đợi mãi đau đớn vẫn chưa tới, mở to mắt, lại thấy y phục của mình đang bị lang xé mở.

Thế là y trào phúng: “Không cần cởi sạch cũng có thể ăn đi.”

Lang ngẩng đầu liếc một cái, đột nhiên giơ hai móng vuốt, một nhát mở ra vạt áo.

Một bộ ngực gầy yếu trắng tuyết, tuyệt đối không tính là cảnh trí tuyệt đẹp.

Nhưng đêm nay nó thấy nước mắt của thư sinh, liền cứ thế bị mê hoặc, cảm thấy trên đời này, không còn gì đẹp hơn. Lang vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ cái rốn nhỏ.

“A…” Thư sinh bị “tập kích” bất ngờ, không thể khống chế phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Thanh âm gợi cảm này như một mệnh lệnh khai chiến. Lang chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới, tất cả lí trí đều bị tiếng rêи ɾỉ kia làm bay đi hết. Mọi cảm giác cũng đều theo tứ chi, xương cốt toàn thân dồn đến cái chỗ thô dài đang ngạnh lên giữa hai chân.

Nó nhanh chóng xé bỏ tiết khố đối phương. Thư sinh ngốc ngây người hồi lâu, thẳng đến khi bị lật người lại, cái giữa hai chân nó trạc tới hoa cúc bé nhỏ của mình, y mới phản ứng lại con lang đang muốn làm gì!

“Khônggg…”

Tiếng kêu thê lương vốn phải truyền khắp thôn xóm yên tĩnh, nhưng y không biết, lang đã dần khôi phục yêu lực, tại phòng ốc chung quanh bố trí kết giới.

Đêm nay mặc y thế nào giãy dụa, kêu gào, rêи ɾỉ, cũng sẽ chẳng ai biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì.

Lang thực gian nan mới tiến nhập bông cúc bé nhỏ chưa từng bị khai phá của thư sinh ngốc nghếch.

Cho dù sau đó nó đã thấm nước bọt bôi trơn nơi đó, dùng đầu lưỡi để y làm quen cảm giác ra vào, còn dùng cả kĩ xảo da^ʍ tà của lang tộc cho y kɧoáı ©ảʍ…

Nhưng, chính là côn th*t lang vương to lớn không hề tầm thường, so với loại thô dài của nam tử nhân loại, còn muốn gấp đôi!

Thứ này tiến vào, suýt nữa đòi thư sinh nửa cái mạng.

May là lang đã đem không ít tinh khí thông qua chỗ giao hợp đi vào bên trong cơ thể y. Một người một lang ở tư thế úp sấp chổng mông không biết bao lâu, thư sinh đã sớm thần trí điên đảo, chỉ còn biết theo bản năng rêи ɾỉ.

Nó phủ ở trên, vì y liếʍ liềm mồ hôi trên lưng, một bên lắng nghe thanh âm ngâm nga phóng đãng nhưng còn e thẹn, “Không, không cần, aaa!”

Thật là tên thư sinh kì quái, rõ ràng đã nhát gan còn cổ hủ, sao thời điểm này còn dám cự tuyệt nó?

Những mẫu lang, công lang hầu hạ dưới gối nó, đây một con cầu nó hung hăng thao làm, kia một con bị làm đến thần hồn đảo điên chỉ hận không thể vĩnh viễn ngậm nó trong cơ thể.

Lang đem thư sinh áp đảo ra vào hồi lâu, chỉ cảm thấy vách tràng căng thẳng nóng bỏng, so với trước đây càng làm nó mê mẩn, quả thực như bị hút mất ba hồn bảy phách.

Cái mông thư sinh bị lang nâng vểnh lên cao. Bọn họ giống hai dã thú giao hợp, chồng chất lên nhau, hòa thành một khối.

“A… A… Súc sinh… Ta, ta hận ngươi.”

Nhưng là nó không hận y, đem y thao lộng hồi lâu rồi mới hung hăng ở trong y bắn ra, đem tất cả tinh hoa chính mình quán nhập vào cúc hoa nhỏ bé.

Nó đương nhiên sẽ không nói cho thư sinh biết, mấy cái này của nó, bao nhiêu sơn yêu đều cầu mà không được. Chỉ tiếc là y là phàm nhân, một chút tu vi cũng không có, lại còn là nam tử. Nếu không, chỉ sợ không bao lâu nữa, đàn con đầu lòng của bọn họ, một đám tiểu lang hoạt bát nghịch ngợm sẽ ra đời.