Edit + Beta: Shim
“Ngươi định làm cái gì?” Thư sinh hoảng hốt. Đây là trường học đó, vậy mà lang dám ở ngoài đại phát thú tính.
“Làm gì hả? Ngươi phải rõ ràng hơn bất kì ai chứ?” Hắn hung ác lột quần áo của thư sinh giống như đã kiềm chế rất lâu vậy (đương nhiên là hắn không kiềm chế lâu rồi, chẳng phải hai ngày trước mới làm sao!). Thư sinh muốn phản kháng nhưng lại sợ học trò phát hiện, chỉ có thể miễn cưỡng thủ thân bảo vệ quần áo, nhưng y đâu phải đối thủ của lang, loáng cái bị bị lột sạch bóng.
“Ngươi, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ…” Thư sinh vừa thẹn vừa giận đến phát run, nhỏ giọng ảo não mắng chửi hắn. Một bên thủ thế che chắn trước ngực (ngươi bảo vệ thật đúng chỗ!), một bên không ngừng dáo dác nhìn quanh, chỉ sợ có hài từ nào nghịch ngợm chạy đến.
Nếu như bị phát hiện, làm sao còn có thể sống tiếp ở thôn đây?
“Bớt sàm ngôn đi, nhanh làm cho xong rồi buổi chiều lên lớp.” Lang gạt tay y ra, dâʍ đãиɠ cười rồi đè lên người dưới thân. “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ làm nhanh một chút. Nếu không, ngươi cũng biết ta kéo dài thế nào rồi đấy.”
Dứt lời, hắn bèn liếʍ liếʍ cái tai nhỏ.
“A…” Từ lỗ tai truyền đến một trận tê dại, tê dại rất nhanh xông thẳng đến đại não, cả người y đột nhiên nhũn xuống.
“Đến đấy nào, chúng ta làm sớm xong sớm, đỡ bị người ta phát hiện.”
Thư sinh đang định hỏi ngươi có gì phải sợ, liền nghe hắn nói tiếp: “Đến lúc ấy da mặt ngươi mỏng, ta cũng chỉ đành ăn thịt diệt khẩu cái tên nhìn trộm kia thôi.”
“…” Sao y quên mất ngay từ đầu con lang này đã muốn ăn y?
Đây là một con yêu lang ăn thịt người đó.
Trải qua nhiều ngày ở chung, kì thực thư sinh đã không còn sợ hắn như trước nữa, nhưng nghe vậy vẫn không thể không run rẩy: “Không được, không được ăn thịt người.”
“Vậy còn không mau mở chân ra, ngươi chủ động ta làm cho nhanh.” Lang hùng hồn đẩy đùi y ra hai bên, ghét bỏ nói: “Đừng cứng nhắc thế, cũng đâu phải lần đầu tiên, còn không phối hợp một chút.”
Ta chính là không biết phối hợp thế nào đấy! Muốn phối hợp thì ngươi đi tìm người khác hay mấy con yêu tinh của ngươi đi. Đúng là một yêu lang khó hầu hạ.
Thư sinh liền đơ như khúc gỗ.
Nhưng hai chân y vẫn bất đắc dĩ bị lang dạng rộng. Lang tiên sinh mau chóng mai phục ở giữa, đầu lưỡi men theo mông đi xuống, một đường liếʍ tới miệng huyệt.
“A, không nên như vậy…”
Thư sinh xấu khổ phát khóc, ban ngày ban mặt, y lại cùng một con yêu tinh tằng tịu với nhau.
Làm ở ngay sau nơi học đường thiêng liêng, mai này sao có thể đứng trước học trò dạy chúng làm người chính trực, thiện lương nữa?
Đầu lưỡi hắn đã chui vào tiểu động phấn hồng, cố gắng rúc sâu, xoay tròn quấy phá vách tường non mềm. Thư sinh không nhịn được rêи ɾỉ.
Miệng huyệt mở ra, lang bèn bắt trước động tác thao lộng đâm xuyên. Thư sinh bị kí©h thí©ɧ khóc nức nở, hai tay túm chặt đám cỏ, kìm nén bản thân không được phóng đãng đong đưa theo động tác của lang.
Lang một bên dùng lưỡi đâm xuyên, một bên nhìn ngắm tiểu kê kê phấn hồng của thư sinh lúc này đã trở nên phấn chấn, từ trong bụi cỏ xanh run rẩy ngẩng đầu.
Nó lẻ loi đứng giữa hai chân đang phát run của thư sinh, thoạt nhìn đáng thương lại muốn bắt nạt.
Thế là lang ra sức khai phá tiểu huyệt trong chốc lát liền rút đầu lưỡi về.
Y chưa kịp thở ra thì tiểu kê kê đã bị lang đánh úp.
Lang khẽ cắn nó, xấu xa hăng hái hút.
“A!”
Quả nhiên thư sinh kìm lòng không đặng ưỡn cong người, kinh hãi kêu to.
Nhưng ngay lập tức y ý thức được nơi này là trường học, bèn nhanh chóng cưỡng chế bản thân cắn chặt khớp hàm.
Lang hấp hấp vật nhỏ, đắc ý nghĩ, chuyện hắn bố trí kết giới quanh đây cũng không cần nói cho y biết đâu nhỉ!
Bởi vì nhìn phản ứng của thư sinh bây giờ thật đủ kí©h thí©ɧ.
Làm xong màn dạo đầu, cả người y đã nhão như đống bùn.
“Như nữ nhân vậy.” Lang cười cười, bế thư sinh ngồi lên, bao trọn trong l*иg ngực.
“Khoanh chân lên.”
Thư sinh tuy hận nhưng không dám trái lời, ngoan ngoãn đem chân quấn lấy thắt lưng dẻo dai hữu lực.
Bên dưới nảy lên một cây vừa cứng vừa nóng, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Một tay lang đỡ eo, một tay nâng mông y, chày sắt trơn bóng liền đâm chính giữa cửa động.
“A, ưm…”
Trong lúc lang chậm rãi tiến vào, thư sinh run rẩy, y muốn rời đi, rút cái thứ trong cơ thể kia ra nhưng lại bị tay hắn giữ chặt chẽ.
Tuy y muốn thoát ra, nhưng ở phương diện khác, chỗ phía dưới lại vô cùng thành thật, liên tục đóng mở, phun ra nuốt vào khúc thịt thô dài, căn bản là không tuân theo lí trí.
“A, to quá, không, không được…”
“To hơn ngươi cũng đã thử qua, sao lại không được?” Hai người trốn trong bụi cỏ rậm rạp, lang châm chọc: “Chỉ sợ cho ngươi thêm một cây nữa cũng đủ chỗ đi.”
“Ô, vô lại, a a… Chớ, chớ đột nhiên… động a…”
Lang đi vào một nửa, chuyển từ thong thả sang nóng vội đâm xuyên. Thư sinh bị thúc lên trên không ngừng, cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đẩy bay, sợ tới mức hai tay ôm chặt cổ lang, một bên đè nén rêи ɾỉ, một bên nhỏ giọng nức nở.