Chương 20: Đông Quách tiên sinh và lang 20

Edit + Beta: Shim

Lang ôm thư sinh, cứ mặt đối mặt ra ra vào vào. Rất nhanh truyền đến tiếng nước lép nhép, trong khoảng thời gian điều giáo, thư sinh đã thích ứng với sự tình này, u huyệt tự chảy ra dịch ruột non, tự làm trơn bên trong.

Gậy thô to nhưng thư sinh cắn rất chặt, lang cảm thấy vô cùng khoái hoạt, thuận tiện.

Tư thế này vốn có thể đâm vào nơi sâu nhất, y lại còn vô cùng dè dặt hơn hẳn ở nhà, nhìn y tràn ngập bối rối muốn chạy trốn ngược lại mang đến một phen tình thú khác lạ.

Lang lên cơn thú tính quá độ, không hung hăng đóng cọc chỗ sâu nhất như ngày thường. Y càng sợ bị phát hiện, hắn càng muốn làm chuyện xấu.

Hắn cứ đỉnh lộng vài cái lại rút hết ra, sau đó nâng eo mông thư sinh lên giữa không trung rồi lại hung hăn ấn xuống. Cứ như vậy thư sinh bị đâm đến trợn trắng mắt. Hơn nữa, bụi cỏ có cao đến đâu cũng chẳng che nổi thân mình y bị giơ lên cao như vậy, thư sinh liền vô cùng căng thẳng.

Y muốn túm lấy cái gì đó cố định chính mình, nhưng căn bản không thể địch lại lang liên tiếp trêu đùa.

Thư sinh cuối cùng một bên thoải mái rêи ɾỉ, một bên phẫn uất đến chảy nước mắt, bắt đầu mắng chửi.

“Yêu, yêu quái nhà ngươi rắp tâm làm, a… làm cho ta khó chịu, a… Ngươi, ngươi hôm nay cút, cút ra khỏi nhà ta, a a a… Ta, a, không muốn gặp lại ngươi nữa!”

Nghe y mắng xong, mặt lang chuyển đen, hắn liền ấn chặt y trong l*иg ngực, “Ngươi vừa nói gì?”

“Ta, ta không muốn bị ngươi trêu đùa, bị ngươi, ô, như vậy… Ta, ta làm sao còn mặt mũi đi gặp mọi người trong thôn?”

Lang rất không vui, tiểu thư sinh này dám đuổi hắn ra khỏi cửa!

Tên ngốc cổ hủ này chẳng lẽ nghĩ hắn thật sự muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của y sao?

Được rồi, không nói chuyện kết giới là niềm ác thú của hắn, nhưng thư sinh lại muốn đuổi hắn đi, làm cho hắn thực tức giận.

Đến rốt cục tại sao lại tức giận, chính lang cũng không rõ.

Nhưng hắn đang nổi nóng, liền giữ chặt mông nhỏ ra sức đâm xuyên, thẳng đến khi thư sinh không thể thốt ra câu nào hoàn chỉnh.

“Ta không muốn ra ngoài, ngươi gây khó dễ được ta?”

“A, a…” Thư sinh muốn nói, nhưng mỗi khi y mở miệng liền bị lang hung hăn va chạm, bao nhiêu lời nói đều nghẹn ở cổ họng.

“Vô, a, ô, a…”

Lang biết thư sinh muốn mắng hắn vô liêm sỉ, mắng hắn không phải người. Hắn vốn đâu phải người, so đo làm cái gì.

Bình thường, thư sinh mắng hắn là một loại tăng tình thú. Nhưng hôm nay y xem ra thực sự tức giận, không hiểu sao hắn cũng khó chịu.

“Nếu ngươi đuổi ta ra ngoài, ta phải đến ở nhà khác, ngày ngày cũng cùng người khác làm chuyện này thôi.”

“Không, a, không… làm hại… A a a…”

Thư sinh muốn nói “Không cho phép ngươi làm hại họ”. Tuy rằng bị đỉnh lộng khiến nói năng không hoàn chỉnh nhưng lang vẫn hiểu được ý y, ác tâm hơn, “Không chỉ có thế. Nếu ta không vừa ý, ta sẽ ăn thịt chúng, nuốt không nhả xương!”

Nói xong hắn đè thư sinh ra đất, kéo hai chân y rộng ra hết cỡ. Trong lòng lang nổi cáu, trên mặt cũng không còn vẻ hòa nhã, chỉ biết điên cuồng ra vào đâm xuyên ăn hϊếp thư sinh.

“A!…”

Cuối cùng thư sinh nói không ra hơi, chỉ còn cảm thấy bên trong nổi phong ba vũ bão phập phồng xóc nảy, trong lòng từng đợt ớn lạnh.

Y đã quên ban đầu yêu quái này xảo quyệt vô sỉ ra sao, thế mà lúc ở chung lại hoàn toàn mất cảnh giác, quên mất bản chất hắn là một yêu lang ăn thịt người.