Chương 5: Phí giữ bí mật

Rõ ràng cho thấy góc máy quay là chụp trộm, dưới quầng sáng mờ, nửa dưới của hai người được kết nối chặt chẽ với nhau, âm thanh ngọt ngào từ trong miệng thiếu niên gầy yếu từng tiếng một tràn ra.

Tay cầm điện thoại của Khâu Dư Khê gần như mất đi sức lực, cố nén không lộ ra biểu tình thất thố: “Cậu xem AV cần gì phải đưa cho tôi…”

“Khâu Dư Khê, cậu đang giả bộ cái gì vậy?” Diệp Trăn chế nhạo, “Làʍ t̠ìиɦ trên giường Thẩm Đường cảm giác sảng khoái sao?”

Thiếu niên cách không xa từng bước tiến về phía cậu, hơi thở ấm nóng khi cúi đầu toàn bộ phun vào mặt Khâu Dư Khê một cách ngang ngược. Lo lắng vặn vẹo ngón tay, Khâu Dư Khê chỉ có thể giả ngu: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói,” Cằm bị cưỡng ép nâng lên, Diệp Trăn nhìn đôi mắt chưa hết sưng sau khi khóc, đôi mắt câu nhân như vậy nên bị làm khóc, sau đó liếʍ đi nước mắt mặn chát, “Cậu cả người đều là một mùi dâʍ đãиɠ.”

“Lỗ nhỏ phía dưới của cậu có phải vẫn còn chảy nước?”

Phút chốc như rơi vào hầm băng, Khâu Dư Khê sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc tại chỗ. Diệp Trăn cố ý cởi cúc áo sơ mi trên cùng, dùng đầu ngón tay xoa xoa vài dấu vết khêu gợi kia, như là giải toả cả phòng xuân sắc.

“Muốn tôi giữ bí mật cũng rất đơn giản.” Diệp Trăn ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói.

“Để tôi đυ. cậu một lần, tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Giọng Diệp Trăn tràn đầy ác ý, Khâu Dư Khê chỉ có thể mặc cho đôi tay kia tại cằm chính mình vuốt nhẹ, cảm giác dính dấp kì dị từ chỗ tiếp xúc lan tràn khắp toàn thân, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi, cậu mím chặt môi không biết phải nói gì – bị bạn cùng phòng phát hiện bí mật của mình, bị quay clip sεメ, sau cơn cực khoái ngắn ngủi là thực tế lạnh lùng tàn nhẫn, thật khó để nói ra câu trả lời.

Tuy nhiên, nhìn vào mắt Diệp Trăn, như thể sắp ăn tươi nuốt sống cậu, như thể sắp rút cạn linh hồn của cậu ra khỏi túi da bên ngoài và cọ xát nó vào trong kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời, nhịp tim của cậu như nổi trống.

Diệp Trăn từ trên cao nhìn xuống cậu, thấy trong mắt Khâu Dư Khê là xoắn xuýt cùng sợ hãi, liền buông tay đối phương ra, Khâu Dư Khê thở phào nhẹ nhõm, lại vì câu nói thứ hai của Diệp Trăn mà huyết dịch trở nên đông cứng…

“Vậy thì…” Lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình, mở giao diện trò chuyện trước mặt Khâu Dư Khê, Diệp Trăn khẽ cười nói, “Đầu tiên đem video đăng lên nhóm ký túc xá của chúng ta, sau đó là nhóm lớp, và cuối cùng là diễn đàn trường học. Cậu thấy sao?”

“Diệp Trăn, cậu đừng như vậy…”

Diệp Trăn không tỏ rõ ý kiến mà nhún vai một cái, bấm vào nút chia sẽ bên cạnh video, liền thấy Khâu Dư Khê hoảng sợ nắm lấy tay hắn: “Đừng, tôi đáp ứng cậu…”

Những lời của Tống Linh Hàn dường như văng vẳng bên tai cậu, nhưng cậu và Diệp Trăn đều biết, đây là câu hỏi chỉ có một sự lựa chọn, trước sau thăm dò bất quá chỉ là mượn cớ đường hoàng, ánh mắt người nọ khi nhìn Khâu Dư Khê đều là tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt, làm Khâu Dư Khê bản năng sợ hãi, nhưng cũng theo bản năng không thể phản kháng.

Cậu quả thật là vừa cẩu thả vừa tuỳ tiện, một chút lời nói ép buộc và dụ dỗ đã có thể khiến cậu mất đi quyền chủ động, là có thể đem lời nhắc nhở của Tống Linh Hàn quên mất sạch sành sanh. Cậu bị nam nhân dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào bồn hoa mỏng manh của du͙© vọиɠ, bộ rễ ăn sâu vào đất được chất chồng bởi cực khoái, vậy nên nhất định một ngày nào đó cậu sẽ vi phạm luân thường, bị nếm mùi bởi những tên trộm hung ác và táo bạo. Chất lỏng dính nị và tiếng rêи ɾỉ phóng đãng là màu sắc chủ đạo của vực sâu không đáy, lấp đầy tuổi 17 thiếu niên của Khâu Dư Khê.