Chương 4: Bị bạn cùng phòng uy hϊếp

Cậu dựa đầu trên vách tường thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng sau cao trào, cúi đầu nhìn cơ thể mình – bị Tống Linh Hàn vừa hôn vừa cắn, khắp cơ thể trải đầy dấu hôn và dấu răng, như thể cậu là một món ăn vô cùng mĩ vị được thưởng thức bởi những kẻ háu ăn, lại vì quá đáng yêu mà không nỡ nuốt ăn sạch sẽ.

Khâu Dư Khê chưa bao giờ ở trước mặt bạn cùng phòng thay quần áo, dù cho Diệp Trăn cười nhạo cậu xấu hổ như con gái, cậu cũng không thể phản bác nửa lời – bởi vì bộ ngực trắng sữa, bởi vì trên người cậu luôn bị che kín bởi từng cái dấu hôn đầy chiếm hữu.

Bản thân Khâu Dư Khê cũng không thể giải thích rõ quan hệ của mình với T. Vì cơ thể dị dạng, cậu bị cha mẹ bỏ rơi, lớn lên tại cô nhi viện, sau đó Tống Linh Hàn giúp đỡ cậu. Dưới sự trợ giúp của hắn, cậu rời khỏi cô nhi viện, dời vào nhà của hắn.

Tống Linh Hàn đối đãi với cậu như một đứa em trai, mọi việc hắn đều nghĩ tới cậu đầu tiên. Ở bên Tống Linh Hàn, cậu lần đầu tiên được thổi nến sinh nhật, lần đầu tiên nắm tay người khác đến sân chơi, lần đầu tiên được nếm trải vị ngọt của tình yêu.

Cậu duỗi tay nắm chặt sợi dây của trứng rung, thời điểm kéo ra da^ʍ thuỷ không có gì ngăn cản liền ồ ạt chảy xuống, thủ da^ʍ như vậy cũng không làm giảm bớt ham muốn của cậu bao nhiêu, trái lại càng thêm khát vọng dươиɠ ѵậŧ thô to tới lấp đầy. Nhưng mà Tống Linh Hàn đã đi rồi, lời tạm biệt là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cùng với một câu nói tràn đầy ý tứ uy hϊếp. Cậu chỉ có thể đợi đến cuối tuần, trở lại ngôi nhà mà họ cùng nhau trang trí, hôn hít và làʍ t̠ìиɦ tại mỗi một góc tố trong nhà.

Mà trước đó, cậu chỉ có thể len lén giải quyết du͙© vọиɠ muốn vỡ bờ này, một mình tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mất mát trong tiếng rêи ɾỉ thất lạc.

Mặc lại quần áo che đi tất cả dấu hôn, hắn liền biến trở về Khâu Dư Khê trắng trẻo, mềm mại và sạch sẽ, có thể tuỳ ý bắt nạt. Ai cũng không biết cậu từng làʍ t̠ìиɦ cùng nam nhân trên giường bạn cùng phòng, tại phòng tăm tự chơi vυ" mình để an ủi.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Khâu Dư Khê cầm lấy thì thấy đó là tin nhắn từ bạn cùng phòng – Diệp Trăn

[Quên chìa khoá, mở cửa]

Hạ thân còn dư lại cảm giác sau khi bị đυ., hắn cầm điện thoại ra mở cửa cho Diệp Trăn, thiếu niên ngoài cửa cau mày hỏi cậu sao lại lâu như vậy, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cậu liền hỏi có phải thân thể không thoải mái không, Khâu Dư Khê liền lui về sau một bước, xa cách mà nói không có việc gì.

Diệp Trăn vừa vào cửa liền bắt đầu lục tung đồ đạc trong túi, lấy ra một tập tài liệu chụp ảnh gửi cho giáo viên, nghe thấy Khâu Dư Khê ngồi đằng xa hỏi hắn:

“Sao bây giờ cậu mới về đến?”

“Có việc”

Đối phương gật gật đầu, hai người lại không ai nói câu gì nữa. Diệp Trăn dùng khoé mắt liếc nhìn mắt cá chân lộ ra của Khâu Dư Khê, trên đó vẫn còn vết đỏ, nửa che nửa giấu ngược lại càng ám muội và gợϊ ȶìиᏂ. Có lẽ đó là dấu vết để lại khi bị tóm chặt và đυ. mạnh. Hắn nhớ tới đoạn video ngắn vừa quay được trong điện thoại di động, tại khe hở hình ảnh tối tăm và mơ hồ không rõ, thiếu niên mang theo thanh âm nức nở so với mèo khi động dục còn mềm mại hơn mấy phần.

Trong phòng mơ hồ có thể ngửi được mùi vị dâʍ đãиɠ, Diệp Trăn tay chống đầu, mở điện thoại tắt tiếng phát video, đột nhiên nói: “Khâu Dư Khê, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Đôi mắt Khâu Dư Khê như một mèo con bị doạ sợ, hoảng hốt không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ sợ hắn nghe ra mùi vị túng dục sau khi làʍ t̠ìиɦ. Nửa cười mà quan sát phản ứng của cậu, Diệp Trăn chỉ chỉ điện thoại di động, ý bảo cậu đến xem tin tức.

Khâu Dư Khê xem được một đoạn video từ bên kia.