[Minh Hôn] Chương 2: Đêm xuân (H)

2.1

Nam nhân này sao có thể là phu quân của nàng? Tô Phùng An không phải đã chết rồi sao?

Trừ phi,hắn là quỷ…

Cố gắng trấn định lại,Du Uyển Nhi nhỏ giọng nói: " Ta ngay cả mặt ngươi cũng chưa thấy qua. Ngươi lấy cái gì chứng minh ngươi là Tô Phùng An?"

Nghe vậy,nam nhân túm lấy tay nàng,đặt lên mặt hắn.

" Nàng có thể chạm vào mặt của ta."

Đầu ngón tay của nàng,theo sự dịch chuyển của hắn,trượt từ vầng trán xuống,đụng đến chiếc mũi cao thẳng,bạc môi xinh đẹp,chiếc cằm trơn bóng. Xúc cảm từ đầu ngón tay truyền tới khiến nàng hơi ghen tị. Nam nhân này có làn da thật tuyệt.

Theo đường nét gương mặt,nhất định là một nam nhân cực kì tuấn tú.

Chỉ là hắn,vì sao lại lạnh như thế?

Không có một chút hơi ấm,cứ như là người đã chết.

Mà đúng là Tô Phùng An chết rồi còn gì?

Hắn phát hiện ra nàng thất thần,cúi đầu cười nhẹ một tiếng.

" Nương tử,đêm xuân đáng giá ngàn vàng,đừng thất thần như thế"

Dứt lời,hắn liền cúi xuống. Hơi thở của nam nhân xa lạ bỗng chốc bao trùm lấy nàng. Nàng nằm trong lòng hắn như con thỏ nhỏ,theo bản năng hơi co người muốn né tránh. Nàng sợ hãi điều sắp xảy ra.

Nhưng điều chân chính khiến nàng sợ hãi là,nàng không biết đối phương là người hay quỷ.

Ngón tay của hắn,lạnh lẽo như men sứ,không có bất kỳ sự báo trước nào,xâm nhập vào U cốc giữa hai chân nàng. Hắn không chút thương tiếc tiến vào miệng huyệt,khiến nàng cảm thấy đau đớn.

Thanh âm của nàng mang theo sự run rẩy,gần như là khẩn cầu:

" Không cần,sẽ bị thương mất…"

Giọng hắn khàn khàn như đang cố gắng kiềm chế:

" Đợi chút liền không đau nữa"

U cốc của nàng bị hắn ma sát nhẹ nhàng,dần dần khiến nàng sinh ra cảm giác cực kì kì lạ,làm nàng vô thức kẹp chặt chân. Nào ngờ,hắn mạnh mẽ ép nàng xuống giường,ngón tay hư hỏng kia không chút khách khí tiến vào càng sâu,mãnh liệt rút ra chọc vào.

Nàng cảm giác được một thanh hung khí lạnh lẽo,cứng rắn chọc vào bụng nàng.