Chương 11: Nhìn lén

Hai tuần không ngại mưa gió, Mạc Quân Lâm mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị các loại đề thi cho Từ Nghiên học bổ túc.

Buổi chiều, bạn của Từ mẹ có việc tìm bà, bà vội vội vàng vàng liền xách theo túi xách chạy ra ngoài, Từ Nghiên cũng chưa thể nói gì với mẹ, cửa chính đã đóng lại.

Lập tức chỉ còn cô cùng Mạc Quân Lâm hai người ở nhà.

Trái tim cô nhảy lên.

Tuy rằng hai tuần này Mạc Quân Lâm thật sự ngoan ngoãn, phía trước trừ bỏ dùng tay cũng không có tiến thêm một bước làm chuyện xấu với cô, nhưng là, cô vẫn không tránh được sợ hãi…… Mạc Quân Lâm không bởi vì Từ mẹ rời đi mà có điều bất thường, hắn vẫn thường xuyên lui tới, giải đề, dạy học, đâu vào đấy.

Ngược lại là Từ Nghiên bởi vì trong lòng khẩn trương, làm đề, ánh mắt không tự chủ được bay đến trên người hắn rất nhiều lần, luôn viết sai, cầm cục tẩy sửa chỗ sai, sửa xong lại sai, không chú ý liền đem cục tẩy ném bay, ‘ bang ’ một tiếng rơi trên mặt đất.

Cô lập tức ngồi xổm xuống nhặt, ánh mắt quét quét, liền nhìn thấy ở bên chân Mạc Quân Lâm, Mạc Quân Lâm thấy thế lập tức mở ra một đôi chân dài tránh ra, mà Từ Nghiên nhặt xong đầu vừa nhấc lên, liền nhìn thấy giữa chiếc quần màu xám dài của hắn có một khối rất lớn nhô lên.

Từ Nghiên ngây cả người, nháy mắt nghĩ đến đó là cái gì, một bên mặt lập tức nóng lên…… Này, cái tên gia hỏa này, ở đây nghĩ làm loạn cái gì? Nơi đó như thế nào sẽ trướng lớn như thế!

Cô đỏ mặt trở lại vị trí, muốn làm như không phát hiện, lại đứng ngồi không yên, căn bản không thể chuyên tâm!

Thường thường, ánh mắt cô liền nhịn không được trộm nhìn sang hướng kia …… Vì sao nơi đó của hắn không xẹp xuống? Còn càng lúc càng…… Rõ ràng!

Đột nhiên, trong không khí phát ra một tiếng trầm thấp thở dài của người đang yên lặng đọc sách ── “…… Đừng lại nhìn lén.”

Khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức trở nên cực kì đỏ, lắp bắp, “Tôi, tôi tôi tôi nào có nhìn cậu!”

Cô khẩn trương, sợ tới mức cúi đầu, liền thấy Mạc Quân Lâm kéo bàn tay nhỏ của cô đè lên chỗ đang trướng lớn kia của mình.

Từ Nghiên lập tức hoảng muốn rút tay về, lại rút không được, cô kinh hãi giương mắt nhìn hắn, Mạc Quân Lâm mày rậm, đôi mắt thâm trầm đẹp đẽ như hình ảnh dải ngân hà nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt mang theo ủy khuất, “Cậu xem! Bị cậu nhìn đến mức cương như vậy, ngày thường tôi sẽ không có bộ dạng này…… Cương lâu như vậy rất đau.”

“Cậu, cậu mau buông tay!” Mặt Từ Nghiên dường như bốc lên từng trận nóng hổi.

“Là cậu hại nó biến thành như vậy, cậu phải phụ trách!”

“Cậu nói bậy gì đó, tôi, tôi mới không có……”

“Trong mười phút cậu nhìn nơi đó tận mười sáu lần, tôi đều nhớ kỹ.”

Từ Nghiên xấu hổ đến toàn thân như bị thiêu cháy…… Cô, cô thật sự có xem nhiều lần như vậy sao? Cô trái lại chỉ trích hắn, “Là chính cậu trước, cái kia, trướng lên như vậy, có phải cậu lại nghĩ muốn làm chuyện xấu gì với tôi không?”

Mạc Quân Lâm nâng lên khóe miệng, “Là hương vị của cậu quá thơm, vẫn luôn bay qua đây…… Tôi khống chế không được thân thể phản ứng, Nghiên Nghiên, trừ phi cậu nguyện ý, bằng không tôi sẽ không tiếp tục đυ.ng vào cậu.”

Hắn, hắn hắn chỉ là ngửi được một chút hương vị của mình liền có phản ứng?

Từ Nghiên khuôn mặt càng nóng, hô hấp cũng không sao hiểu được mà nhanh hơn, cô chịu không nổi mà hơi hơi thở phì phò, giương mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu không lường được của hắn, cô càng thêm hoảng loạn, “Nếu, nếu đã nói sẽ không miễn cưỡng tôi, vậy cậu còn…… Không buông tay tôi ra!”



Tôi nói không chạm vào cậu, nhưng hiện tại là cậu chạm vào tôi.”

“……” Này, này cái gì lung tung rối loạn hết vậy, rõ ràng là hắn bắt lấy tay mình không bỏ a! Lại không phải cô chủ động đi bắt hắn, cái kia!

Cô cắn cắn môi dưới, tay càng dùng sức muốn rút tay mình từ trong tay hắn về.

Mạc Quân Lâm chính là không chịu buông cô ra, cô càng tránh, tay nhỏ liền càng cách quần của hắn cọ đi cọ lại, Mạc Quân Lâm thấp thấp tiếng thở dốc càng lúc càng nhanh…… Bỗng nhiên, Từ Nghiên cảm giác được cự vật mạnh mẽ trên dưới dao động, nhanh chóng va chạm vào giữa tay cô, cô giật mình cực kỳ, tức khắc không dám lại có động tác, cô giương mắt, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của hắn, đôi mắt phủ một tầng nhợt nhạt xuân thủy, dư quang nhộn nhạo, khóe mắt khẽ nhếch, môi mỏng xinh đẹp hơi hơi giương, dồn dập thở phì phò.

Tạm dừng động tác, cô còn hoang mang không rõ đã xảy ra chuyện gì, mà một lúc sau, lòng bàn tay đã bị vải dệt bên dưới chảy ra nước hơi hơi dính ướt…… Cô không chú ý tới Mạc Quân Lâm sớm đã buông tay ra, lúc này mới phản ứng lại thấy dịch tràn ra tay, tầm mắt hạ xuống, giữa quần Mạc Quân Lâm, vải dệt màu xám có một vùng lớn thâm lại do vệt nước.

Cô kinh ngạc giương mắt nhìn hắn, Mạc Quân Lâm đã lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi hơi hồng, khuôn mặt tuấn tú mê người, nhìn cô tinh mắt, sóng nước lấp lánh trong đôi mắt dao động không ngừng, lông mi hắn nhẹ nhàng run rẩy, ‘ chi ’ một tiếng đột nhiên liền đẩy ghế dựa ra, bước nhanh đi ra ngoài.

Cô nghe được âm thanh đóng cửa, không chút suy nghĩ, người cũng theo đi ra ngoài, thấy toilet đóng lại, biết hắn đi vào nơi đó.

‘ xôn xao ’!

Tiếng nước vang lên, âm thanh đi theo toát ra như là đang tẩy rửa thứ gì…… Từ Nghiên nâng lên tay, nhìn nhìn lòng bàn tay hơi hơi ướŧ áŧ, đưa tới gần mũi ngửi thử, không ngửi được hương vị gì khó chịu, chỉ có một chút nhàn nhạt hương vị, cô đại khái biết hắn làm sao…… Thật là! Như thế nào có thể bị mình vừa sờ hai cái liền bắn?

Mạc Quân Lâm, cái đồ lưu manh này!

Từ Nghiên sắc mặt lại một lần nữa nóng lên, chạy nhanh ra ngoài lấy khăn giấy xoa xoa lòng bàn tay rất nhiều lần, nghĩ nghĩ, dùng cái này không đủ sạch sẽ, cô lại chạy tới phòng bếp rửa tay…… Cô rửa nửa ngày mới trở lại bàn học ngồi xuống, lửa nóng trên mặt rốt cuộc hạ xuống.

Mà Mạc Quân Lâm chậm chạp không ra, thời gian hắn xử lý còn lâu hơn so với Từ Nghiên tưởng tượng, cô hoài nghi hắn ở bên trong chắc đã tắm qua một lần…… Chờ đến khi hắn ra tới, cô quả thực ngửi được trên người hắn mang theo mùi hương sữa tắm của mình…… Nhận ra được điều này cô lại đỏ mặt. Sau đó, cô lại nghĩ đến hắn là vì cái gì mà phải tắm rửa, trên mặt nhiệt độ lại bốc lên càng cao.

Mạc Quân Lâm cũng không hỏi cô vừa làm gì, khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi hơi mang theo màu hồng nhạt, hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói với Từ Nghiên, “Tôi hôm nay có chút việc, đi về trước.”

“A……” Sớm như vậy? Cô mở miệng ra, lại ngậm miệng lại…… Hắn nhanh chóng về không phải rất tốt sao?

Cô rũ đầu ‘ ân ’ một tiếng, đôi mắt chớp chớp, “Có việc cậu liền trở về đi.”

Sột sột soạt soạt, Mạc Quân Lâm thu thập một chút ba lô, lấy ra mấy tài liệu hắn vốn dĩ chuẩn bị cho cô ôn tập thi trắc nghiệm “Cậu trước hết làm đi, ngày mai tới tôi lại xem cậu viết như thế nào.”

“Ân.”

Từ Nghiên nhận lấy xem, đây chính là một đống đề thi do chính hắn làm, mỗi ngày đều không giống nhau, cũng không biết hắn bỏ ra bao nhiêu thời gian chuẩn bị? Khẳng định, sửa sang lại như vậy thật sự vất vả đi…… “Nghiên nghiên, ngày mai gặp.”

Hắn chào tạm biệt, cô không có để ý đến hắn.

Hắn đi đến huyền quan đeo giày, đang mở cửa ra, Từ Nghiên có điểm phiền lòng, rốt cuộc nhịn không được đi ra cửa phòng ── cô hô lên với hắn, “Nghe nói giao lộ đèn xanh đèn đỏ hỏng rồi, cậu đi qua phải chú ý, còn có……” Cô dừng một chút, bỏ qua xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ngày mai gặp……”

Mạc Quân Lâm xoay đầu nhìn cô, lúm đồng tiền trên khuôn mặt anh tuấn tràn ra, “Nghiên nghiên, ngày mai tôi sẽ tới sớm một chút!”

Cô, cô nào có kêu hắn tới sớm một chút? Từ Nghiên khóe mắt nhìn khuôn mặt đẹp đang tươi cười của hắn, chỉ một thoáng ngực nhảy nhanh hai nhịp, mà bất tri bất giác, cô không phát hiện miệng mình cũng cầm lòng không đậu hơi hơi kéo ra.

Cô đỏ mặt quay đầu qua một bên, trong lòng hừ một tiếng ─ cái tên vô lại này, cười đến thật ngốc!

***

“Nghiên nghiên, được chưa?”

Thực nhanh mà, một tháng rưỡi ôn thi dày đặc qua đi.

Thi cùng ngày, ăn xong bữa sáng sửa sang lại thật tốt trong nhà, Từ mẹ ở cửa kêu Từ Nghiên.

“Ân, được rồi được rồi!” Từ Nghiên mang cặp, chạy nhanh đeo giày vào, hai người cùng nhau xuống lầu, cô ngây cả người, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Mạc Quân Lâm chờ ở cửa, bên cạnh hắn còn có……một chiếc xe hơi màu đen.

“Lên xe đi!” Mạc Quân Lâm mở cửa xe, Từ mẹ nói với hắn vài câu liền tự nhiên mà ngồi xuống, như là sớm biết rằng hắn sẽ làm như vậy.

Từ Nghiên đành phải theo vào trong xe, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, hai người bàn nhau khi nào vậy?”

“Ai nha, dù sao cũng là ý tốt của Quân Lâm, không cần phải chen chúc trên xe bus không phải rất tốt sao!”

Từ Nghiên: “……”

Mẹ thật là, đều không cùng cô nói trước một tiếng!

Cô cũng không có tức giận, chỉ là có điểm kinh ngạc, giống như còn có……một chút cao hứng.

Kỳ thật, không khí giữa cô và Mạc Quân Lâm đã hòa hoãn không ít, gần hai tháng nay, hắn ban ngày phí thời gian giúp nàng học bổ túc, buổi tối khẳng định đều chuẩn bị tư liệu, hắn lấy tới những cái đề thi đó cùng giảng bài đều rất công phu, tương đương với cả ngày hắn đều vội chuyện của cô…… Cô như thế nào sẽ không cảm kích? Hơn nữa, hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng với cô nữa.

Cô nghĩ, hắn thật sự biết sai rồi.

Xe vững vàng đi trên đường, Từ Nghiên không nhiều lời để nói, nắm chắc thời gian ở trên xe lại ôn tập, tới trường thi rồi, Mạc Quân Lâm đỗ xe, cô mới xuống xe đi phía trước được hai bước, phía sau liền truyền đến thanh âm của hắn── “Nghiên Nghiên, đợi đã!”

Từ Nghiên dừng lại bước chân xoay người, cho rằng hắn muốn nói gì với mình, nhưng hắn vừa đi đến trước mặt cô, liền trực tiếp ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn nửa quỳ ở bên chân cô, hắn thấp giọng nói, “Dây giày cậu bị tuột.”

Cô cúi đầu nhìn thấy ngón tay thon dài kia cầm lấy dây giày cẩn thận buộc lại, hắn sợ rớt, còn buộc lại hai lần, kéo đến rất chắc.

Người đến người đi ở gần đó đều thấy được một màn này, đều đang nói bạn trai cô thật tốt, cô có điểm thẹn thùng, mặt hơi hơi phiếm hồng, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được nhìn động tác ôn nhu tinh tế của hắn…… Cô nhớ tới khi còn nhỏ, hắn cũng thường xuyên thay mình buộc dây giày, cô không để ở trong lòng, nhưng hiện tại hắn làm như vậy, trong lòng cô lại tràn đầy ngọt ngào.

Cô cảm thấy trái tim như là quấn lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt, như có con kiến xếp hàng bò qua, trong lòng…… Ngứa.

Mạc Quân Lâm đem hai dây giày đều cột chắc mới đứng lên, đôi mắt thon dài tuấn tú đối diện với đôi mắt cô liền cong lên, bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, cười nhạt nói, “Nghiên Nghiên cố lên, cậu nhất định thi vào được trường học cậu mong muốn.”

“Ân.”

Từ Nghiên cúi đầu, khuôn mặt không tự giác lại đỏ thêm một chút.