Chương 8

Ta mở hai mắt, tay hắn lại thuận thế ôm lấy cổ ta kéo về phía trước, đầu của ta liền rơi vào l*иg ngực hắn.

Tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng có thể thấy được, ta thậm chí có thể cảm nhận hình dáng phập phồng quyến rũ của nó... dừng lại đi.

Bách Lý Kính Trầm vốn luôn giữ lễ độ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối xử với ta như vậy, cho dù da mặt ta dày, cũng không khỏi mặt đỏ tim đập, lòng như trống đánh.

Chỉ một lúc sau hắn đã buông ta ra, lại khôi phục dáng vẻ không màng thế tục như thường ngày, chỉ là trong mắt thêm phần dịu dàng mang theo hơi thở tìиɧ ɖu͙©.

Lòng ngực như bị thứ gì đó đánh trúng, ta ngây ra nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Không phải hắn nên tức giận sao?

Bởi vì nghi ngờ có liên quan đến vụ đầu độc, sau khi Bách Lý Kính Trầm rời đi, ta bị nhốt vào kho củi của phủ Thuần Vương.

Đến lúc sắp chết đói, Hách Liên Phù Tô tới..

Hắn một mình bước vào phòng, sắc mặt tái nhợt bế ta lên, đưa cho ta một bát cháo trắng.

Ta không dám ăn, ai biết liệu hắn có mượn cơ hội trả thù hay không.

Hắn cũng không vội vàng, âm dương quái khí nói: "Chết đói rồi còn làm sao câu dẫn bổn thế tử?"

Ta từ cõi chết trở về, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Chuyện này ngoài phụ thân ta, Chiêu Chiêu và ta, không có người thứ tư biết, sao hắn lại biết được chứ?

Hắn xoay xoay bát cháo trắng trong tay, cười đến ý vị thâm trương: "Ngươi thật đúng là định quyến rũ bổn thế tử?"

? Hắn đang đùa ta sao?

Bất chấp sắc mặt của ta đang dần sụp đổ, hắn tiếp tục nói: "Bổn thế tử biết độc không phải do ngươi hạ, chuyện này cứ cho qua đi. Nhìn ngươi không duyên cớ bị chịu tội mấy ngày, miễn cưỡng cho ngươi một cơ hội, mấy ngày này chuyển đến vương phủ, làm thư đồng cho bổn thế tử đi."

Còn có chuyện tốt thế này?

Thân là thư đồng, tất nhiên là ngày nào cũng gặp nhau, vậy chẳng phải có nhiều cơ hội ở riêng sao?

Uất ức này tính là gì? Cái gì cũng không tính!

Ta không chút do dự cầm lấy bát cháo trắng mấy ngụm uống sạch, vẻ mặt chờ mong mở miệng: "Khi nào chuyển qua?"

Hách Liên Phù Tô nắm chặt tay cầm bát trống mà ta đưa lại, đầu cũng lùi về một chút: "Sốt ruột như vậy, xem ra ngươi cũng không có tình ý gì với Kính Trầm."

Ta che lại lương tâm mở miệng: "...Ta chỉ thích thế tử."

Tình yêu nào có quan trọng bằng sống, nào có quan trọng bằng mẫu thân?

Thần sắc Hách Liên Phù Tô quái dị, hiếm khi không mắng mỏ ta nữa, ngược lại kỳ quái hỏi: "Thích bản thế tử? Ngươi chứng minh thế nào?"