Chương 1

Ngày đầu tiên về kinh, ta đã khắc chết vị hôn phu thứ nhất của mình.

Con vợ cả nhà Lễ Bộ thượng thư, một hôm uống rượu ở Xuân Phong Lâu đã ngã từ trên lầu xuống, chết tươi.

Mặc dù ta chưa từng gặp vị hôn phu này, nhưng tên tuổi khắc chồng của ta đã được kiểm chứng.

Theo như cách nói từ trên xuống dưới ở phủ Thừa tướng thì là ——

"Đại tiểu thư mười năm không về kinh, Lục công tử nhà người ta sống tốt ơi là tốt, sao vừa về người ta đã xảy ra chuyện rồi?"

"Nghe nói số nàng không may!"

"Hứ, gì mà đại tiểu thư? Nếu không phải phu nhân thương hại nàng ta thì có khi cả đời này, nàng ta phải sống cơ cực một mình ở nơi đó đấy!"

Haiz.

Ta đã nói ta sống ở quê một mình rất tốt, nhưng người cha dở hơi của ta lại cứ nằng nằng đòi đưa ta về.

Vì để chứng minh vợ kế của ông là người rộng lượng mà cũng thật nhọc lòng.

Thật ra thân phận của ta ở phủ Thừa tướng khá nhạy cảm, bởi vì mẹ ta là vợ của cha ta.

Lúc đầu cả hai đều nghèo, cũng coi như xứng đôi vừa lứa, nhưng sau này cha ta thi đỗ Trạng Nguyên, một đường lên mây.

Mẹ ta có vẻ lạc lõng giữa đám thê thϊếp nơi kinh thành.

Không lâu sau, mẹ ta qua đời, ta bị đưa về quê, nói là để dưỡng bệnh nhưng thật ra là để nhường chỗ cho người khác.

Nhưng mà ta cũng không để tâm, dù sao ở quê cũng được tự do tự tại, vui hơn ở kinh thành nhiều.

Cho nên sau khi về kinh ta rất bực bội.

Người vợ hiện tại của cha ta xuất thân từ thế gia, ngoại trừ sinh được một cô con gái thì không có chút khuyết điểm nào.

Thậm chí bà còn tri kỷ nạp thêm mấy người vợ lẽ cho cha ta.

Nhưng mà ngần ấy năm vẫn chưa có con.

Vì thế cuối cùng cha ta cũng nhớ đến ta.

Một đứa con gái không cần biết có thể làm được gì, nhưng ít ra vẫn có thể dùng để liên hôn!

Không ngờ kết quả còn chưa chọn được ngày thì người đã chết.

Sau đó cha ta lại chọn cho ta tiểu công tử ở phủ Trần Nam tướng quân, kết quả là lúc người này đi ra ngoài săn thú rơi từ trên vách núi xuống, cũng chết.

Tên tuổi khắc phu của ta đã nổi tiếng khắp kinh thành.

Vì thế ta quyết định lên núi bái Phật giải xui.

Không ngờ lần này đi rất có ích, sang ngày hôm sau, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, ban hôn cho ta và Tứ hoàng tử.

Ta: "......"

Cả kinh thành ai mà không biết Tứ hoàng tử yếu ớt từ lúc mới sinh, ai cũng nói hắn không thể sống được, cho nên dù dung mạo của hắn đẹp đến thế thì vẫn không có ai chịu gả cho hắn.

"Đại tiểu thư, làm sao đây? Lão gia và phu nhân đồng ý mất rồi?"

Nha hoàn Ấu Lan lớn lên từ nhỏ với ta lo lắng đến mức quay vòng vòng.