Chương 35.1: Mười nam nhân

Vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hành ở Tây viện Bạch phủ, tròng mắt Giang Huyền Cẩn khẽ động, cười nhẹ một tiếng.

"Ngự Phong." Hắn nói: "Để hắn vào đi."

Lục Cảnh Hành ngừng lại, đưa mắt nhìn thấy hắn ở cửa phòng, sắc mặt càng thêm khó coi. Đẩy Ngự Phong ra đi vào trong, không chút nghĩ ngợi gì đã nắm lấy vạt áo của Giang Huyền Cẩn ném "Binh" một tiếng ra ngoài cửa.

"Tại sao ngươi lại ở trong này?" Đưa mắt nhìn vạt áo nhăn nhúm của mình, Giang Huyền Cẩn khẽ nhíu mày, trở tay đánh tới ép hắn phải lùi lại hai bước, sau đó đưa tay gạt gạt những nếp nhăn trên áo.

"Lời này, nên để bản quân hỏi Lục chưởng quầy."

Một nam tử khác họ, lúc nào cũng chạy tới khuê phòng của Bạch Châu Cơ là có ý gì?

Mắt phượng híp lại, Lục Cảnh Hành cũng không có lòng dạ nào dây dưa với hắn, hừ lạnh một tiếng vòng qua Giang Huyền Cẩn, hắn đi về phía chiếc giường. Người trên giường nghiêng mặt nằm sấp, hai mắt nhắm nghiền, lộ ra gương mặt trắng bệch, cực kì giống với bộ dạng sau khi Đan Dương uống độc nằm nhoài trên giường nệm ở Phi Vân Cung. L*иg ngực căng thẳng, Lục Cảnh Hành đưa tay thăm dò hơi thở của nàng.

Giang Huyền Cẩn đứng ngay phía sau hắn, nói: "Không cần thăm dò, nàng vẫn còn sống."

Lục Cảnh Hành không để ý đến hắn, chờ ngón tay của mình cảm nhận được hơi thở của nàng mới thở phào một hơi. Hôm qua hắn nghe lời nàng đi nghị sự ở phủ của Hàn Tiêu, không biết nàng bị lỗi lớn như vậy. Vừa mới trở về đã nghe Nhãn Tuyến truyền lời, nói Bạch tứ tiểu thư "Nguy hiểm một sớm một chiều", bấy giờ mới trèo tường qua Bạch phủ. Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, tuy vẫn còn sống, nhưng cũng thật là phạm vào tội không nhỏ.

Đưa tay mở hộp nhỏ bằng gỗ lim ra, Lục Cảnh Hành cầm một viên dược nhỏ bên trong định đưa vào trong miệng Hoài Ngọc. "Ngươi làm cái gì vậy?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày, ra tay cản hắn lại rất nhanh.

Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Còn có thể làm gì? Thuốc này lần trước ngươi đã thử qua, không nhận ra sao?"

Nói xong, Lục Cảnh Hành gạt tay hắn ra đưa thuốc vào miệng Hoài Ngọc, sau đó nhìn nhìn xung quanh, lại rót một chén trà cho nàng uống, động tác như nước chảy mây trôi, quen thuộc thân thiết giống như bạn thân đã nhiều năm.

"Là ai đánh nàng thành như vậy?" Nhìn thấy nàng nuốt được thuốc xuống, cuối cùng Lục Cảnh Hành cũng quay đầu nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm người trên giường một lúc, thấy nàng sau khi uống thuốc không có phản ứng xấu gì, lại đưa tay kiểm tra mạch đập của nàng, lúc này mới mở miệng trả lời hắn: "Chủ mẫu Bạch gia."

"Bạch phu nhân?" Lục Cảnh Hành hơi ngạc nhiên: "Nữ nhi của Dược thương Mạnh Hằng Viễn, chính thê của Bạch Đức Trọng, Bạch Mạnh Thị sao?"

"Là bà ta." Nhìn Lí Hoài Ngọc thương tích đầy mình, Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Tốt xấu gì cũng coi như là mẫu thân của Bạch tứ tiểu thư, ra tay lại ác độc như vậy!" Suy nghĩ một lúc, hắn lại hỏi: "Bạch Đức Trọng cũng không đòi lại công bằng thay tứ tiểu thư sao?"

"Dù sao cũng là người một nhà." Giang Huyền Cẩn thờ ơ nói: "Trách mắng vài câu, tát hai cái mà thôi. Trừ chuyện đó ra, còn có thể làm gì?"

Hành động hôm nay của Bạch Mạnh Thị có thể nói là hoang đường đến cực điểm, nhưng Bạch Đức Trọng cũng không phạt nặng gì, lúc người nhà Giang gia đi khỏi, ông chẳng qua cũng chỉ là khiển trách để bà ta về phòng suy nghĩ, những cái khác cũng chưa nói.

Lục Cảnh Hành thu lại chiết phiến "Bang" một cái, trừng mắt nói: "Như vậy là quá không nói lý rồi! Ngươi đường đường là Tử Dương Quân, đối mặt với chuyện bất công như vậy mà cứ để nó đến đâu thì đến sao?"

"Suy cho cùng vẫn là chuyện nhà của Bạch gia." Giang Huyền Cẩn nói: "Bản quân cũng không thể thay Bạch Ngự Sử trách phạt phu nhân của ông ta được."

Thật đúng là.. Loại sự tình này, người ngoài không thích hợp nhúng tay vào.

Lục Cảnh Hành tức giận xiết chặt chiếc quạt, nhìn người trên giường, đột nhiên nhớ lại khi Đan Dương trưởng công chúa vẫn còn sống. Trưởng công chúa hành sự ngang ngược chuyên quyền, chỉ cần nàng nhận định là người xấu, bất kể là chuyện nhà của nhà ai hay đại nhân nào muốn thiên vị cho phu nhân, nhất định nàng sẽ tìm bằng được tội danh đem người đó tống vào đại lao, khiến người đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Chấp pháp làm như vậy trước kia hắn vẫn âm thầm phê bình, dù sao vẫn cảm thấy không qua được đạo nghĩa. Nhưng hôm nay gặp chuyện như vậy, Lục Cảnh Hành cảm thấy, cách làm của Đan Dương cũng khá hả giận, ít nhất cũng sẽ không để ác nhân tiêu dao vô sự.

"Ngươi biết phụ thân của Bạch Mạnh Thị sao?"

Đang suy nghĩ, Tử Dương Quân bên cạnh lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Lục Cảnh Hành hoàn hồn, tức giận nói: "Mạnh Hằng Viễn tốt xấu gì cũng là đại thương nhân trong Kinh, ta có thể không quen được sao?"

"Nếu ta nhớ không nhầm, hình như tháng trước có người từng đến Kinh Thành cáo trạng người này." Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu Lục chưởng quầy có thời gian, không ngại đi hỏi thăm một chút, xem xem là ai tố cáo hắn cái gì, tại sao sau đó lại không có động tĩnh gì nữa."

Nghe vậy, Lục Cảnh Hành ngẩn ra.

Nghe qua lời này, thế nào cũng giống như có ý muốn tìm phiền toái cho Mạnh gia? Nhưng nhìn người một thân chính trực trước mặt, hắn lắc đầu, lại cảm thấy không có khả năng. Ai cũng biết trước nay Tử Dương Quân không quản việc không đâu, sao có thể vì Bạch Châu Cơ chịu oan ức mà tìm phiền toái cho Mạnh gia chứ? Có lẽ là đúng lúc có dính dáng tới một vụ án khác thôi.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, phải điều tra Mạnh Hằng Viễn, Lục Cảnh Hành vui lòng hỗ trợ, gật đầu đồng ý. Hai người trước nay không đội trời chung, lại vì Lí Hoài Ngọc đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia mà ở chung hài hòa như vậy.

Nhưng mà, phần hài hòa này chỉ duy trì không đến nửa nén hương.

"Không phải ngươi nên đi rồi sao?"

Giang Huyền Cẩn nhìn hắn ngồi bên giường không có ý muốn di chuyển, hơi không vui. Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Ta cũng không phải vội vàng đi đầu thai, dù sao vẫn muốn chờ nàng ấy tỉnh lại nói vài câu với ta không được sao?"

"Có cái gì để nói chứ?"

Ánh mắt Giang Huyền Cẩn u ám: "Ngươi rất thân với nàng sao?"

Làm bằng hữu với nhau nhiều năm như vậy, khẳng định là thân hơn so với hung thủ gϊếŧ người này rồi.

Lục Cảnh Hành hừ lạnh, mở cây quạt ra che trước ngực, nhướn mày nhìn hắn: "Thế nào, ngươi ghen tị sao?"

"Vì sao ta phải ghen tị?"

"Không ghen tị mà nói những lời chua chát như thế này làm gì?" Lục Cảnh Hành cười nhạo: "Giống hệt lúc trước không thích ta thân thiết với Đan Dương."

Ngày trước Đan Dương trưởng công chúa và hắn quấn lấy nhau, Giang Huyền Cẩn cũng rất là không vui, còn sai người dán vài tờ cáo thị trước cửa Hoàng cung, chỉ rõ "Lục Cảnh Hành và chó không được vào". Mỗi lần đυ.ng mặt ở trong cung, cũng phải nghiêm mặt xem thường hắn vài câu.

Thậm chí Lục Cảnh Hành còn nghi ngờ, người này có phải là có ý với Đan Dương hay không.

Đón nhận ánh mắt ý vị sâu xa của người trước mặt, Giang Huyền Cẩn ngừng một lát, sau đó cười lạnh một tiếng.

Vì sao lại không thích Lục Cảnh Hành thân thiết với Đan Dương? Mười năm trước hắn bị các lão thần trong triều đề cử làm thái phó lễ nghi của ấu đế và trưởng công chúa, dạy họ cách đi cách đứng cách ngồi, đúng sai liêm sỉ. Lí Hoài Lân còn xem như nghe lời, nhưng Đan Dương trưởng công chúa Lí Hoài Ngọc kia lại vô pháp vô thiên, không chỉ kết giao với thương nhân, còn mời người như Lục Cảnh Hành vào cung uống rượu, gây đảo loạn trật tự trong cung, làm bách quan chê trách, làm người trong thiên hạ nhạo báng.

Dưới tình hình như vậy, còn trông mong hắn trưng ra sắc mặt hòa nhã với Lục Cảnh Hành đang quanh quẩn trong cung sao?

"Nhưng mà ngươi đối với Châu Cơ lại tốt hơn đối với Hoài Ngọc rất nhiều." Cúi đầu nhìn trên cổ tay của Hoài Ngọc đeo chuỗi phật châu vô cùng quen mắt kia, vẻ mặt Lục Cảnh Hành phức tạp: "Vẫn là tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu khiến người đau lòng hơn."

Ngữ khí của hắn rất cổ quái, giống như chế nhạo, lại như là đang oán hận. Giang Huyền Cẩn tưởng rằng hắn đang bất bình thay Đan Dương, hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía người trên giường.

Đan Dương trưởng công chúa và Bạch tứ tiểu thư này, một người tâm tư thâm trầm, một người ngốc nghếch ngớ ngẩn, một người quyền khuynh triều đình thiên hạ, một người số mệnh gập ghềnh. Hai người này đặt cùng nhau, bất luận là người nào đều sẽ tốt hơn người sau một chút đi? Có cái gì để bất bình chứ?

Vừa nhìn qua, người đang nằm sấp trên giường bỗng nhiên cử động. Giang Huyền Cẩn sửng sốt, đi tới ngồi ở đầu giường, đưa tay vạch mí mắt của nàng.

Lí Hoài Ngọc mê man cả ngày, cảm giác trong cơ thể chốc lát như lửa thiêu, chốc lát lại như trong chảo dầu, cả đầu đều có âm thanh ù ù chói tai. Không dễ dàng gì mới dập được lửa, cũng bước ra khỏi chảo dầu, nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào, làm thế nào cũng không mở được mắt ra.

Đang cố gắng dùng sức, đột nhiên có người đưa tay giúp nàng, thay nàng vén lên một tia sáng.

Mù mịt mà mở he hé mắt, một lúc lâu sau nàng mới thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, cảm giác tư thế không thoải mái cho lắm, nàng vừa định cử động, cơn đau đớn liền từ tứ chi truyền tới.

"A.." Hoài Ngọc nhíu mày, rên lên một tiếng. Bên cạnh lập tức có người trách mắng nàng: "Lộn xộn cái gì!"

Giọng nói này rất hung dữ, nàng nghe thấy trong lòng hơi hoảng hốt. Hoài Ngọc khó khăn cử động tròng mắt nhìn qua, đã thấy Giang Huyền Cẩn mắt đầy tơ máu.

Tử Dương Quân đối với dáng vẻ của mình có yêu cầu khá cao, cho dù lúc trước bị nàng nhảy từ trên tường xuống đè trên mặt đất cũng là vẻ mặt đoan chính, phong thái nhã nhặn tự nhiên. Bây giờ là làm sao vậy, lại có thể để cho hình dáng của bản thân tiều tụy như vậy. Hoài Ngọc rất muốn mở miệng trêu ghẹo hắn, nhưng trên người thật sự rất đau đớn, khóe môi tái nhợt ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể phun ra được lời nào.

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Giang Huyền Cẩn nhìn nàng, ánh mắt rất không thân thiện, gần như là nghiến răng nói: "Ngươi cho rằng là ai liên lụy ta thành cái bộ dạng như thế này?"

Hoài Ngọc khẽ hít một ngụm khí lạnh, nhe răng cười một cái.

Trông thấy vẻ mặt này của nàng, Giang Huyền Cẩn tức giận phát hiện bản thân chẳng những không cảm thấy tức giận, trái lại cổ họng còn hơi thắt chặt.

Bối rối quay đầu đi, hắn nhìn sang Lục Cảnh Hành bên cạnh: "Nàng tỉnh rồi. Ngươi nói chuyện, sau đó đi đi."

Lục Cảnh Hành đưa mắt xem thường Giang Huyền Cẩn một cái, học theo ngữ khí của hắn nói: "Ngươi vội vàng, đi đầu thai sao? Dù sao ta, cũng không gấp."

Hoài Ngọc nghe thấy bật cười một tiếng, động vào miệng vết thương trên người, lại vội vàng hít một ngụm khí lạnh. Giang Huyền Cẩn bình tĩnh trừng nàng một cái: "Chê mạng của bản thân quá cứng sao?"

Hoài Ngọc đáng thương chớp chớp mắt: Không có hu hu!

Không có còn cười? Giang Huyền Cẩn rất không vui, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Hành càng lạnh lùng: "Nàng tỉnh rồi, Bạch Ngự Sử nhất định sẽ qua đây, nếu ngươi cảm thấy không sao thì đừng đi nữa."

Bàn tay Lục Cảnh Hành phe phẩy cây quạt chợt cứng đờ. Hôm nay hắn trèo tường vào, nếu đυ.ng mặt với Bạch Đức Trọng, vậy thì khó xử rồi.

Tức giận liếc Giang Huyền Cẩn một cái, Lục Cảnh Hành đứng dậy, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ Thanh Hoa đặt bên giường.

"Đây là linh dược, chỗ còn lại đều bị ta đem tới đây rồi, ngươi uống được thì uống, chỉ có lợi chứ không có hại. Nhìn cơ thể ngươi còn yếu ớt, đừng lăn qua lăn lại, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ ngươi có sức lực mở miệng nói chuyện, thì để Linh Tú đến thông báo với ta một tiếng."

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất là chọn lúc cái người đáng ghét kia không có ở đây."