Chương 34.4: Ghen

Hoài Lân, lại là Lí Hoài Lân. Lục Cảnh Hành bật cười, cuối cùng cũng hiểu được: "Người ngươi yêu thương nhất chính là đệ đệ của ngươi, người ngươi hận nhất chính là Giang Huyền Cẩn."

Cho nên nàng sống lại, thứ nhất là muốn để Lí Hoài Lân sống tốt, thứ hai là muốn Giang Huyền Cẩn phải chết.

Như vậy hắn ở đâu?

Nghe giọng hắn giống như có chút bất thường, Hoài Ngọc kinh ngạc: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không sao.."

Mở cây quạt che mặt của mình lại, Lục Cảnh Hành thoáng dừng lại một chút, lại không phục bình thường: "Chỉ là cảm thấy không khuyên được ngươi, có hơi tức giận."

"Ai nha, có cái gì mà tức giận. Tính khí của ta thế nào ngươi cũng không phải là ngày đầu biết." Hoài Ngọc an ủi hắn: "Dù sao cũng không khuyên được, ngươi khích lệ ta một chút đi?"

"Khích lệ?" Lục Cảnh Hành phất cây quạt xem thường: "Không nghe lời khuyên bảo tốt của ta, cứ khăng khăng cố chấp, về sau ngươi xảy ra chuyện gì ta cũng không quản ngươi nữa, còn muốn khích lệ?"

Nói xong, đứng dậy vung vạt áo muốn đi.

"Aiya!" Hoài Ngọc vội vàng gọi hắn một tiếng: "Tức giận thật sao?"

Lục Cảnh Hành không quay đầu lại, hừ lạnh nói: "Hôm nay vốn không phải tới để tìm ngươi, Giang Huyền Cẩn hôm qua nhờ ta giúp đã có manh mối rồi, ta phải đi nói cho hắn một tiếng."

"Hả?" Hoài Ngọc kinh ngạc: "Ngươi giúp đỡ hắn sao?"

"Ngươi cho rằng đều là vì ai?" Ném lại những lời này, Lục Cảnh Hành mở cửa đi ra ngoài.

Lí Hoài Ngọc tựa vào đầu giường, nhíu mày nhìn bóng dáng của hắn, lờ mờ cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng cũng không thể nói rõ là chỗ nào không thích hợp.

Giang Huyền Cẩn ở khách phòng sao chép Kinh Phật, chép từng nét bút hơn phân nửa ngày sau, cuối cùng Lục Cảnh Hành cũng tìm đến hắn.

"Lúc trước Mạnh Hằng Viễn bị người khác cáo trạng trên công đường, là vì lén mua bán cấm dược của triều đình."

Vừa vào phòng, hắn đóng cửa lại liền nói: "Tội danh này nghiêm trọng, nhưng người cáo trạng không quyền không thế, lại chỉ vì hận thù cá nhân, cho nên sau đó không giải quyết được gì."

Chiếc bút dừng lại, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn: "Cấm dược?"

"Đúng, triều đình hạ công văn, có vài loại thuốc đặc biệt quý báu cấm dân gian mua bán, chỉ có trong cung mới có. Mạnh Hằng Viễn buôn bán dược liệu, đương nhiên hiểu được thứ gì không thể bán. Nhưng người như hắn rất tham của, vì lợi nhuận kếch xù mà không màng tất cả. Khó tránh khỏi có người nhìn không quen sẽ bắt lấy nhược điểm này đi cáo trạng hắn."

Chỉ là, Mạnh Hằng Viễn là cha vợ của Bạch Đức Trọng, lại có giao tình với các quan viên trong triều, muốn định tội hắn thực không dễ dàng. Giang Huyền Cẩn gác bút, gật đầu nói: "Đa tạ."

Nhìn hắn, Lục Cảnh Hành chế nhạo: "Tạ cái gì, coi như ta đưa quà mừng sớm cho ngươi."

Nghe vậy, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu lên: "Đường đường là phú thương đệ nhất Kinh Thành, quà mừng tặng người chỉ có mấy câu như vậy sao?"

"Quà mừng đưa ngươi mấy câu như thế là đủ rồi." Lục Cảnh Hành ngoài cười trong không cười: "Về phần Châu Cơ, đương nhiên ta sẽ chuẩn bị cái khác."

Sính lễ đưa hôm qua, nhưng hôm qua hắn nhìn thấy người này lại không nói một lời nào, làm hại hắn hôm nay ở trên đường nghe thấy tin tức này suýt chút nữa bị hù chết! Yên tâm cái gì chứ! Càng nhìn khuôn mặt này của Giang Huyền Cẩn hắn lại càng tức, Lục Cảnh Hành tức giận phất tay áo:

"Cáo từ!"

Nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của hắn, trong lòng Giang Huyền Cẩn vẫn luôn âm u đột nhiên biến thành trong xanh.

"Lục chưởng quầy đi thong thả." Hắn nói: "Chờ viết xong thϊếp cưới, bản quân nhất định phái người đưa tới quý phủ."

Chọn mặt có chữ đỏ lớn nhất mang tặng.

Thanh âm "Loảng xoảng" vang lên, Lục đại chưởng quầy lại đạp một cước vào cửa.

Giang Huyền Cẩn cong môi, thu lại Kinh Phật, nói với Ngự Phong: "Tìm danh mục cấm dược của triều đình đem tới đây."

Ngự Phong đáp "Vâng" một tiếng mà đi.

Lúc tối đến, cuối cùng Hoài Ngọc cũng đợi được Giang Huyền Cẩn tới phòng của nàng, rất vui vẻ phấn chấn nói: "Tay ta không đau như thế nữa!"

Vết bầm trên cổ tay phần lớn là do lúc đánh nhau với người ta mà có, vốn cũng không nghiêm trọng, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn nàng, lãnh đạm đáp "Ừ" một tiếng.

Lí Hoài Ngọc mất hứng nói: "Ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy?"

Trước vẫn còn tốt, vừa để nàng ôm lại vừa để nàng kéo, còn cho nàng uống nước. Thời tiết bên ngoài hiện giờ đang là mùa đông sao? Ra ngoài một chuyến đã mang khối núi băng đông lạnh này trở về rồi? Ngồi xuống bên bàn, Giang Huyền Cẩn nói: "Ta điều tra ra chút chuyện."

"Sao? Chuyện gì?"

Duỗi tay cầm hai tờ giấy thư đưa cho nàng, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Biết chữ không?"

Hỏi thừa, nàng còn từng học thư pháp cùng hắn đấy! Lí Hoài Ngọc bĩu môi, để Linh Tú đưa đồ tới cho nàng, cầm trong tay nhìn nhìn.

Trên hai tờ giấy này viết đều là dược liệu, trên đó có những cái tên nàng rất quen mắt, đều là có ở trong cung. Một tờ giấy khác viết dược liệu bình thường một chút, thoạt nhìn giống như một toa thuốc.

Chỉ là, trên toa thuốc bình thường này, có một cái tên lặp lại với tờ bên trên.

Một giọt máu.

Hơi ngẩn ra, Lí Hoài Ngọc nói: "Tờ này không lẽ là toa thuốc của chén thuốc ngươi uống kia ư?"

Giang Huyền Cẩn bất ngờ nhìn nàng một cái: "Làm sao ngươi biết?"

"Một giọt máu này là độc dược đó." Hoài Ngọc nói theo bản năng: "Hôm qua ngươi uống chén thuốc kia đã nôn ra máu, nói không chừng chính là thứ này làm hại."

Vốn định cho nàng một nút thắt, sau đó giải thích một lần, không ngờ vậy mà nàng lại biết? Giang Huyền Cẩn đứng dậy, nhíu mày nhìn nàng: "Vì sao ngươi biết một giọt máu là độc dược?"

Vị dược liệu này là cấm dược của triều đình, cũng là ở trong cung mới có, nàng là một tiểu thư Bạch phủ làm sao lại biết đến?

Trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, Lí Hoài Ngọc di chuyển tròng mắt, cười nói: "Cái này có gì kỳ quái đâu? Trong thư phòng của cha ta có không ít y thư, trước kia đã đi vào đó xem qua, những cái khác cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ một bức tranh trong thư phòng."

Nói xong, lại khoa chân múa tay một hồi: "Quả hồng nhỏ như vậy, cho thêm một giọt máu," Tính kịch độc. Ăn vào ho ra máu mà chết ". Đây đều là trên y thư viết."

Ánh mắt nàng trong suốt, nhìn nửa phần cũng không chột dạ, có lẽ là không nói dối. Giang Huyền Cẩn mím môi, thầm nghĩ bản thân đa nghi, lại chậm rãi ngồi xuống: "Đúng vậy, toa thuốc này là ta để Thừa Hư tìm người căn cứ vào chén thuốc sắc đó phân tích ra, chính là thứ thuốc sắc trong phủ cho ngươi uống. Mà một tờ còn lại khác chính là cấm dược của triều đình."

Làm ra vẻ kinh ngạc trợn mắt nhìn, Lí Hoài Ngọc cố gắng để bản thân thoạt nhìn giống với kẻ ngốc chưa từng thấy qua lần nào: "Cấm dược của triều đình?"

"Ừ, nói cách khác, loại dược liệu này không nên xuất hiện ở dân gian, nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện trong chén thuốc của ngươi."

Giang Huyền Cẩn nói: "Càng trùng hợp chính là, phụ thân Mạnh Hằng Viễn của Bạch Mạnh Thị là một dược thương, tháng trước bị người cáo trạng mua bán cấm dược."

Hai bên kết hợp làm một, người muốn hại nàng là ai rất rõ ràng. Hoài Ngọc giật mình sững sờ một lát, hỏi hắn: "Ngươi tính xuống tay với Mạnh Hằng Viễn?"

Lời nói này thật sự rất khó nghe, Giang Huyền Cẩn không nhịn được nhíu mày: "Có người làm chuyện sai trái lại ung dung ngoài vòng pháp luật, ta dùng chứng cứ đem hắn ra công lý, sao tính là xuống tay?"

"Được được được, đem ra công lý!" Hoài Ngọc nở nụ cười: "Vậy ngươi tính mang chứng cứ vào cung cáo trạng hắn hay như thế nào?"

Cáo trạng một thương nhân dân gian? Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Việc này thế nào cũng không nên để ta làm."

Vậy nên để ai làm? Hoài Ngọc rất khó hiểu.

Nhưng mà, nàng rất nhanh sẽ biết đáp án.

"Ta nói.." Nhìn người này bưng bát thuốc rỗng bỏ vào trong tay nàng, trên mặt đất lại đổ một bình máu heo, Lí Hoài Ngọc có một loại dự cảm không tốt:

"Ta còn đang dưỡng thương, ngươi cũng nhẫn tâm đẩy ta xuống nước sao?"

Thu lại bình máu heo, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn nàng nói: "Kế tiếp, ngươi chỉ cần nằm là được."

Nói xong, Giang Huyền Cẩn đứng dậy, đánh mắt về phía Thừa Hư và Ngự Phong.

Thừa Hư Ngự Phong hiểu ý, đi ra cửa phòng hít một hơi thật lớn, cùng nhau kêu ầm lên: "Người đâu! Tứ tiểu thư trúng độc rồi.."

Khóe miệng Lí Hoài Ngọc co giật.

Bạch phủ yên tĩnh bỗng náo nhiệt cả lên, giọng Thừa Hư và Ngự Phong quá lớn, thế nên tin tức Tứ tiểu thư trúng độc rất nhanh đã truyền khắp trong phủ.

Bạch Mạnh Thị nghe tin, vui mừng đứng dậy tìm Bạch Toàn Cơ. Nhưng mới bước một chân ra khỏi cửa Đông viện, bà đã bị Thừa Hư và Ngự Phong chế trụ.

"Các ngươi làm gì?" Bạch Mạnh Thị kinh hoảng mắng: "Ta chính là chủ mẫu Bạch gia, lá gan của các ngươi lấy từ đâu ra mà động thủ với ta!"

Ngự Phong không để ý tới bà ta, trái lại Thừa Hư tốt tính nói một câu: "Quân Thượng và Bạch đại nhân đang chờ bà ở trước đường."

Chờ bà? Bạch Mạnh Thị ngẩn ra, trong lòng trầm xuống, lập tức giãy dụa: "Ta không tin, các ngươi không phải người của Bạch phủ, dựa vào cái gì mà bắt ta! Còn không buông ra!"

Thừa Hư và Ngự Phong ngoảnh mặt làm ngơ, áp giải bà ta đi.

"Thật sự càn rỡ! Cho dù các ngươi là người của Tử Dương Quân, cũng không có đạo lí ức hϊếp người ở Bạch phủ ta!"

Bạch Mạnh Thị ồn ào không ngớt: "Quả thực là không có vương pháp!"

Giang Huyền Cẩn đứng trước đường, nghe thấy tiếng mắng chửi từ xa đến gần, hướng về phía chủ vị Bạch Đức Trọng nói: "Người đến rồi."

Bạch Đức Trọng nhìn thấy Bạch Mạnh Thị bị áp giải vào, tâm tình phức tạp mà chắp tay hướng về phía hắn: "Quân Thượng, cái này.. Có phải có chút không ổn hay không?"

Liếc ông một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu Bạch đại nhân cảm thấy áp giải đến tiền đường không ổn, vậy không ngại theo bản quân đến nha môn Kinh Thành. Vụ án này, vốn nên để nha môn thẩm tra."

Vừa nghe thấy lời này, Bạch Đức Trọng trầm mặc. "Lão gia!"

Bạch Mạnh Thị cựa quậy cơ thể tránh sự kiềm chế của hai người sau lưng, nắm lấy chiếc khăn quỳ về phía Bạch Đức Trọng: "Ngài làm chủ cho thϊếp thân! Hai người kia.."

"Mạnh Thục Cầm." Bạch Đức Trọng mở miệng, cắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của bà: "Thuốc Châu Cơ uống trong hai ngày nay, có phải là ngươi sai người đi sắc hay không?"

Bạch Mạnh Thị ngẩn ra, lập tức lắc đầu: "Thϊếp thân nghe lão gia ở trong phòng suy nghĩ, làm sao có thể sai người đi sắc thuốc cho Tứ tiểu thư?"

"Nhưng nha hoàn trù phòng nói, nha hoàn phụ trách sắc thuốc là ngươi chỉ định tới."

Bạch Mạnh Thị liên tục lắc đầu, nói: "Thϊếp thân cái gì cũng không biết, thϊếp thân không chỉ định người qua trù phòng (*). "

(*) Phòng bếp.

Chối cũng thật sạch sẽ. Giang Huyền Cẩn cười lạnh, phất tay cho người dẫn vài người đi vào.

"Phu nhân!" Tiểu nha hoàn sắc thuốc vừa đi vào đã vội vàng quỳ gối bên cạnh Bạch Mạnh Thị.

Quản gia phía sau đang cầm một cuốn sổ tiến lên, chắp tay nói: "Lão gia, đây là danh sách gia nô nha hoàn trong phủ, nha hoàn này gọi là Phất Lục, là ở trong viện của phu nhân, hai ngày nay luôn giúp đỡ ở trong trù phòng."

Sắc mặt Bạch Mạnh Thị trắng bệch, nắm chặt tay quỳ gối, lưng vẫn thẳng tắp. Giang Huyền Cẩn nhìn bà ta hỏi: "Ngươi còn muốn nói cái gì cũng không biết không?"

Cứng nhắc mà lắc đầu, Bạch Mạnh Thị nói: "Cho dù là nha hoàn trong viện của thϊếp thân, nhưng thϊếp thân không biết nàng ta làm cái gì."

"Không biết làm cái gì, ngươi liền chối sạch sẽ như vậy sao?"

Sắc mặt Bạch Đức Trọng rất khó coi. Bạch Mạnh Thị ngẩng cổ nói: "Thϊếp thân chối sạch, là vì biết Quân Thượng cố ý gây khó dễ cho thϊếp thân, cho dù thành thật đứng trong phòng hai ngày, tội danh cũng nhất định sẽ đổ lên đầu thϊếp thân, cho nên sớm chứng minh trong sạch."

"Nếu không thẹn với lương tâm, làm gì phải mạnh miệng biện bạch?"

Giang Huyền Cẩn lãnh đạm nói: "Nha hoàn này của phu nhân thay Tứ tiểu thư sắc thuốc. Lại bỏ vào trong đó những thứ không sạch sẽ, để tứ tiểu thư bây giờ trúng độc hôn mê, tính mạng treo một đường. Đây là đại tội mưu sát, phu nhân cảm thấy, chối có sạch được không?"

Bạch Mạnh Thị lắc đầu, cắn răng lặp lại: "Thϊếp thân cái gì cũng không biết!"

Gàn bướng hồ đồ.

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, nhìn về phía Bạch Đức Trọng: "Ý đại nhân thấy, việc này nên làm thế nào?"

Bạch Đức Trọng nhìn chằm chằm Bạch Mạnh Thị, thần sắc trong mắt hung ác nghiêm khắc đáng sợ:

"Nhân chứng vật chứng đều liều chết không nhận, còn làm như thế nào? Người đâu, dùng gia pháp!"