Chương 31.3: Ta cưới nàng

Nhìn theo ánh mắt của Giang Diễm, Giang Huyền Cẩn nói: "Người ta bận rộn giúp ngươi, không phải là rất tốt sao?"

"Người đừng cười con nữa!" Giang Diễm lắc đầu: "Biết rõ đây là người mà gia gia cưỡng ép đưa cho con, làm sao con cảm thấy tốt được!"

Giang Diễm cũng không có tật xấu gì, chỉ là có hơi kiêu ngạo, không bằng lòng để người khác nhúng tay vào chuyện của hắn, thay hắn làm chủ. Trưởng bối của Giang gia đυ.ng chạm vào hắn thì hắn đã muốn chống đối rồi, chỉ là ngại vai vế nên không thể nổi giận. Bạch nhị tiểu thư này lại đυ.ng chạm tới, tất nhiên hắn sẽ không thèm để lại mặt mũi cho nàng ta rồi.

Con ngươi màu mực chợt lóe ánh sáng, Giang Huyền Cẩn vân vê chuỗi phật châu, thoáng cân nhắc một chút, nghiêng đầu hỏi hắn: "Lúc trước hứa hôn với Bạch tứ tiểu thư thì ngươi không muốn. Bây giờ cho ngươi đổi thành Bạch nhị tiểu thư, ngươi vẫn không muốn. Ngươi không muốn thành thân sao?"

Giang Diễm ngừng một chút, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu cái người ở trong hoa viên hôm nay thật sự là Bạch tứ tiểu thư, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng đổi lại thành nhị tiểu thư.. Hắn liên tục lắc đầu: "Vai vế của tiểu thúc lớn hơn con mà vẫn chưa cưới vợ. Chất nhi thực sự không cần phải vội vàng như thế."

"Ngươi không vội, nhưng cha ngươi và gia gia của ngươi thì có vội đấy." Giang Huyền Cẩn nói: "Muốn thuyết phục họ hủy bỏ hôn ước đã không dễ dàng, huống chi là hối hôn, làm tổn hại đến giao tình của hai nhà Giang Bạch."

Khuôn mặt thoáng chốc suy sụp, Giang Diễm ra sức thở dài: "Cho nên mới muốn xin tiểu thúc giúp đỡ, nhất định người có biện pháp!"

Giang Huyền Cẩn trầm mặc, mi tâm hơi nhíu lại, thoạt nhìn rất khó xử.

Cảnh giới cao nhất của lừa người là gì? Đó chính là cầu người khác để chính mình bị lừa. Trong lòng hắn đã có tính toán, nhưng với tính tình của Giang Diễm, cứ úp úp mở mở, ngược lại hắn càng dễ dàng lấn tới.

Quả nhiên, thấy hắn không lên tiếng, Giang Diễm vội vàng vừa chắp tay hành lễ vừa nói lời hay với hắn: "Tiểu thúc luôn hiểu rõ ta nhất mà, không thể thấy chết mà không cứu được!"

Giang Huyền Cẩn thở dài nói: "Không phải không có cách, nhưng ngươi đã nghĩ xong chưa, thực sự không muốn thành thân sao?"

Giang Diễm dừng lại, nhìn thoáng qua Bạch Toàn Cơ ở phía xa xa, rùng mình một cái, gật đầu chắc chắn: "Nghĩ xong rồi, không muốn!"

Đợi vài năm nữa cũng vẫn kịp a, hắn còn trẻ mà không phải sao?

"Được." Giang Huyền Cẩn gật đầu, hiếm thấy hắn lộ ra một nụ cười: "Để ta chỉ cho ngươi đường sáng đi."

Đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, hỏi: "Đường sáng gì?"

Duỗi tay chỉ về hướng cửa lớn, Giang Huyền Cẩn ý vị thâm trường nói: "Đây là đường sáng."

Giang Diễm giật mình, đã hiểu được ý tứ phía sau lời của tiểu thúc. Hắn hít một ngụm khí lạnh, mắt trừng lớn.

Phòng trà đại sảnh.

Giang lão thái gia và Bạch Đức Trọng vẫn đang chờ gặp Bạch tứ tiểu thư, nhưng Giang Thâm đã quay trở lại rồi, nói là không tìm thấy người.

"Khẳng định người có tới sao?" Lão thái gia rất nghi hoặc.

Giang Sùng cũng có chút khó hiểu: "Xem trên thϊếp mời viết rõ ràng đúng thật là Bạch Thị Châu Cơ, nhưng rốt cuộc có phải nàng hay không thì.. Nhi tử chưa từng gặp qua Bạch tứ tiểu thư, cũng không có cách nào xác định."

Bạch Đức Trọng vuốt chòm râu nói: "Tứ nữ hình dáng ra sao, lão phu đương nhiên là rõ ràng nhất. Nếu đoan trang phóng khoáng như lời của tướng quân, hơn nửa là có người giả mạo tên tuổi của tứ nữ rồi."

Giang lão thái gia trầm mặc, đang có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn đang sải bước tiến vào.

"Mặc cư kia thế nào rồi?" Ông vội vàng hỏi.

"Không đáng ngại, chỉ bị cháy nửa gian phòng, tổn hại chút đồ đạc thôi." Giang Huyền Cẩn đáp: "Lửa đã bị dập tắt rồi."

"Vậy.." Giang lão thái gia muốn hỏi, vị cô nương kia đâu? Sao không mang đến đây nhìn một chút?

Nhưng người trước mặt lại mở miệng trước ông một bước, nói: "Tiếp tục thương nghị chuyện quan trọng hơn đi."

Thời gian không còn sớm nữa, vợ con Bạch Đức Trọng còn phải vội vàng hồi phủ, đương nhiên trước hết phải nói đến hôn sự quan trọng hơn. Giang lão thái gia lấy lại bình tĩnh, đối mắt với Bạch Đức Trọng, cả hai luân phiên mở miệng.

"Không tìm được Bạch tứ tiểu thư, cho dù đi tìm cũng nghĩ Bạch nhị tiểu thư và Diễm Nhi là thích hợp hơn. Nhìn nhị tiểu thư hôm nay vội trong vội ngoài giúp đỡ Diễm Nhi không ít, cũng coi như hiền lành khéo léo."

"Cháu dâu của Giang gia không phải có thể tùy tiện làm được, đứa nhỏ Châu Cơ kia xét về xử sự chín chắn chung quy cũng là không bằng Toàn Cơ được."

"Lại nói, nếu Giang Tề Thị còn sống, chắc cũng sẽ đau lòng cho nhi tử của mình, muốn chọn cho nó một người vợ tốt nhất. Hai người mẫu thân đã mất nhiều năm rồi, cho dù Bạch tứ tiểu thư có ở đây, Giang Tề Thị cũng sẽ không chiếu cố cho nàng được, Bạch Phùng Thị cũng không có lợi ích gì, cần gì phải khư khư không thay đổi được?"

"Bát tự của Toàn Cơ và tiểu thiếu gia cũng rất hợp nhau, thầy tướng số trong miếu cũng nói nàng là mệnh vượng phu."

Hai người thay nhau nói bô bô một đống lời, Giang Huyền Cẩn không có phản ứng.

Giang lão thái gia thở dài: "Vi phụ biết đứa nhỏ ngươi là người trọng phép, muốn ngươi thay đổi thì có hơi khó khăn, vậy tạm thời ngươi không cần biết việc này, tất cả đều do chúng ta làm chủ."

Nói đến thế này rồi, Giang Huyền Cẩn không định tranh luận nữa, chỉ nhìn sang Bạch Đức Trọng hỏi một câu: "Tứ tiểu thư quý phủ, thật sự là vô cùng bất trị sao?"

Bạch Đức Trọng sửng sốt, thở dài: "Là lão phu quản giáo nó sơ sót, chờ nhị tỷ của nó thành thân, lão phu nhất định sẽ dốc lòng dạy nó phép tắc, tìm một người tốt cho nó."

Giang Huyền Cẩn gật đầu, nói: "Cứ định như vậy đi, ngày lành tháng tốt để người chọn cho tiện."

Vậy mà nhượng bộ rồi? Bạch Đức Trọng vui mừng, lão thái gia cũng vô cùng cao hứng, gật gật đầu nói: "Vi phụ xem qua ngày rồi, hai mươi mốt tháng năm chính là một ngày tốt, hôm nay đã nói định rồi, ngày kia vừa vặn thích hợp để mang sính lễ."

"Được." Giang Huyền Cẩn cất tiếng.

Tảng đá trong lòng Bạch Đức Trọng cuối cùng cũng buông xuống, hàn huyên cùng người nhà Giang gia thêm hai câu liền gọi Bạch Tuyền Cơ đến hành lễ bái biệt, đón xe hồi phủ.

"Vì sao Tam đệ đột nhiên sửa đổi chủ ý?" Giang Thâm đứng bên cạnh Giang Huyền Cẩn, rất tò mò hỏi một câu.

Giang Huyền Cẩn hờ hững nói: "Nghe theo lệnh phụ thân thôi."

"Vi phụ rất vui mừng." Giang lão thái gia vui cười hớn hở nói: "Ngươi đã nghe lời vi phụ nói như vậy, không bằng bây giờ mang cô nương trong viện của ngươi ra đây cho vi phụ nhìn một chút đi?"

Giang Huyền Cẩn chắp tay hướng về phía ông, lắc đầu: "Ngày mai đi."

Vì sao phải là ngày mai? Thời gian hôm nay vẫn còn sớm mà? Tất cả mọi người đều có chút khó hiểu.

Giang Thâm ngược lại cười đến ý vị thâm trường, bước đến bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Chắc không phải là cô nương còn chưa tới tay chứ? Không sao, Nhị ca có thể dạy cho ngươi!"

"Đa tạ Nhị ca." Mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nói: "Không cần đâu."

Thật sự tới tay thì hắn mới đau đầu đấy.

Coi như tình hình trước mắt giải quyết được một nửa, hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, đang định uống một ngụm trà thì chợt nghe Thừa Hư phía sau nhỏ giọng nói: "Chủ tử, xảy ra chuyện rồi."

Lại xảy ra chuyện gì? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, gần như là theo bản năng thấp giọng nói: "Nàng ta làm sao còn chưa an phận?"

Thừa Hư lắc đầu: "Không phải, là Tẩy Nghiên Trì xảy ra chuyện."

Tẩy Nghiên Trì, nơi hắn giam giữ Thanh Ti.

Giang Huyền Cẩn biến sắc, lập tức đứng dậy hành lễ cáo lui với lão thái gia, mang theo Thừa Hư vội vàng trở về đuổi theo đám cướp.

Thanh Ti là người vô cùng quan trọng, hắn còn có rất nhiều chuyện cần biết đáp án từ miệng của nàng ta. Nếu bị người khác cướp đi, phân nửa không phải là diệt khẩu thì là biến mất khỏi giang hồ, vậy thì rất khó giải quyết.

Có điều, thời điểm hắn đuổi đến phòng trúc, liếc mắt một cái liền thấy Thanh Ti đang bị xiềng xích khóa trên tường.

"Chủ tử thứ tội!" Ám vệ quỳ nửa gối bên cạnh người nói: "Người tới sớm đã có âm mưu, thừa lúc chúng ta cứu hỏa liền xông vào cướp người. Chúng ta thủ vệ không đủ, mặc dù bảo vệ được phạm nhân nhưng vẫn để kẻ cướp toàn thân trở ra."

Người còn giữ được, Giang Huyền Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua dấu vết đánh nhau loạn xạ trong phòng trúc, nhíu mày nói: "Ai có lá gan lớn như vậy?"

"Ti chức đã phái người đuổi theo, một khi có tin tức sẽ bẩm báo Quân Thượng."

Ở trong phủ còn không giữ được, đi ra ngoài rồi thì làm sao có thể đuổi được chứ? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nữ tử lạnh lẽo người đầy xiềng xích cách đó không xa, trong mắt sinh nghi.

Vừa rồi khách lâu xảy ra hỏa hoạn, không phải quá trùng hợp sao?

"Ngươi sớm muộn gì cũng gặp báo ứng." Thanh Ti giương mắt nhìn hắn, tóc dài rối loạn lung tung, trên tóc và mặt đều ngưng tụ không ít cục máu đông, thoạt nhìn đến thật u ám đáng sợ.

"Báo ứng?" Hồi thần, Giang Huyền Cẩn cười nhạo: "Từ này lại càng thích hợp với vị chủ tử đã chết kia của ngươi."

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt của Thanh Ti càng thêm hung hăng, giãy dụa đứng lên, mạnh mẽ bổ nhào về phía hắn.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, một đôi bàn tay bẩn thỉu dừng cách Giang Huyền Cẩn một khoảng xa, bị xiềng xích giam cầm, rất khó có thể nhúc nhích nửa phân.

Không cam lòng mà cong ngón tay lại, giọng Thanh Ti căm hận nói: "Ngươi là đồ súc sinh!"

Giang Huyền Cẩn đứng không nhúc nhích, bình tĩnh mà vân vê chuỗi phật châu nói: "Người mất đi nhân tính mới là súc sinh, ta thay trời hành đạo, trừ hại cho dân, dựa vào cái gì lại có hai từ này?"

Thay trời hành đạo? Thanh Ti dùng sức nhổ một bãi bọt máu, màu sắc đỏ tươi vẩy lên ông tay áo xanh hổ phách của hắn, ngấm thành nhiều điểm đốm sao nhỏ.

"Ngươi chẳng qua là con dao sai khiến của đám tiểu nhân, thực sự cho rằng chuyện mình làm là đúng sao?" Tròng mắt nàng ta sắc như đao, xuyên qua kẽ hở của sợi tóc, hung ác nhìn theo hắn: "Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận, ngươi gϊếŧ toàn bộ người Bắc Ngụy cũng không nên gϊếŧ người này!"

Đan Dương còn không đáng chết sao? Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Lời này của ngươi quá mức hoang đường."

Mọi người trong thiên hạ đều biết, người đáng chết nhất Bắc Ngụy chính là Đan Dương trưởng công chúa, tại sao lại là người "Không nên chết" vừa nói chứ?

"Hoang đường?" Thanh Ti nghiến răng nói: "Ngươi chỉ cần đến hỏi Hàn Tiêu đại nhân, hỏi một chút xem vì sao hắn không màng thế sự cũng muốn ủng hộ trưởng công chúa, ngươi sẽ hiểu được rốt cuộc ai mới là hoang đường!"

Dừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi nói rõ ràng một chút."

Thanh Ti cười lạnh: "Với ngươi còn cần nói rõ ràng sao? Ngươi có bản lĩnh giá họa cho công chúa, sao không có bản lĩnh đi điều tra rõ chân tướng?"

Chân tướng? Giang Huyền Cẩn rũ mắt, hắn chỉ biết Đan Dương dùng thủ đoạn ác độc xảo quyệt gϊếŧ chết thúc thúc thân thích của chính mình, dùng hình pháp tàn nhẫn gϊếŧ chết phó tá trung thành của Tiên hoàng, còn làm hại tam triều thừa tướng Tư Mã Húc chết thảm trong cung, thủ đoạn bỡn cợt, đặt bách tính vào nước sôi lửa bỏng.. Đây đều là chân tướng.

Có những chân tướng này, Đan Dương chết không oan uổng chút nào.

Thu liễm thần trí, hắn lạnh lùng nhìn bộ dáng vẻ điên cuồng của tỳ nữ trước mặt, phất hay phân phó với người bên cạnh: "Canh trừng nàng ta, không ai được tiếp cận."

"Vâng." Mọi người cùng nhận lệnh.