Chương 31.2: Ta cưới nàng

Giang Thâm vừa nghe đã đi lên trên lầu: "Vừa nãy ta có nghe trong phòng Tam đệ giấu một cô nương, vừa đúng lúc ta đi tìm Bạch tứ tiểu thư mà không thấy, không bằng thuận tiện nhìn thay lão gia một chút."

Ngự Phong lắc đầu: "Không được."

"Làm sao lại không được?" Giang Thâm tò mò nhìn hắn: "Ngươi luôn luôn cẩn trọng, sao hôm nay lại kì quái giống chủ tử nhà ngươi thế."

Ngự Phong đứng cứng ngắc tại chỗ, không biết như thế nào cho phải.

"Làm sao bây giờ?" Thừa Hư trên lầu cũng luống cuống: "Nhị công tử tới rồi!"

Hắn muốn lên lầu, Ngự Phong không có lí do gì ngăn cản nổi. Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, nhìn lướt qua trong lòng, phát hiện gần như không có chỗ nào trên giường có thể giấu tai họa kia đi.

"Xong rồi!" Lí Hoài Ngọc vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nhỏ giọng nói: "Lúc này quả thật phải bất chấp tất cả thôi!"

Ánh mắt âm u liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nghiến răng nói: "Ngươi thật đúng chẳng có một chút lo lắng nào!"

"Ta lo lắng thì có gì tốt?" Nàng cợt nhả nói: "Có thể kéo gần quan hệ với Tử Dương Quân, ta chỉ có lãi mà không lỗ."

Lông mày cau chặt lại, Giang Huyền Cẩn có chút tức giận: "Ở trong mắt ngươi, quấn lấy ta so với danh tiết của bản thân thì cái gì quan trọng hơn?"

"Không phải." Hoài Ngọc lắc đầu, ánh mắt đong đưa sóng nước mà nhìn hắn, vỗ tay nói: "Phải nói là ở trong mắt ta, ngươi so với cái gì thì quan trọng hơn."

Nhất thời nghẹn họng, Giang Huyền Cẩn xiết chặt nắm tay: "Bậy bạ!"

Giang Thâm đã bắt đầu đi lên lầu, trên gác thang có phát ra âm thanh, nghe thấy mà trong lòng Giang Huyền Cẩn phát khẩn. Thậm chí ban đầu hắn đã muốn phi nhanh ra ngoài, phải nói như thế nào mới có thể khiến Nhị ca tin tưởng hắn và nữ nhân này không có quan hệ gì.

"Này." Người bên cạnh gọi hắn một tiếng: "Ngươi thật sự không muốn để Nhị ca ngươi nhìn thấy ta sao?"

"Đương nhiên."

Nàng phải gả cho Giang Diễm, lúc này bị Giang Thâm nhìn thấy, không nói đến việc Giang Thâm có nhận ra nàng hay không, cho dù không nhận ra, sau này xuất giá cũng sẽ phát hiện. Đến lúc đó loạn thành một đống. Lấy cái gì cũng không thể giải thích rõ ràng, hắn và Diễm Nhi vì vậy cũng sinh ra hiềm khích không đáng có.

Trong lòng vội vàng cuống lên, hơi thở quanh người Giang Huyền Cẩn đều rối loạn.

Chỉ trong chốc lát, Giang Thâm đã tới trước cửa, đưa tay gõ nhẹ: "Tam đệ?"

Cổ họng kéo căng, Giang Huyền Cẩn buông mắt cam chịu, định để Thừa Hư đi ra mở cửa.

Thế nhưng, miệng mới vừa mở ra, bàn tay bên cạnh đột nhiên duỗi ra kéo hắn lại, cầm lấy vạt áo hắn, kéo xuống.

Giang Huyền Cẩn bất ngờ không kịp phòng bị, liền bị kéo cúi thấp đầu, trên môi va phải một cái gì đó mềm mềm, "Chẹp" một tiếng.

"Ngươi không muốn hắn nhìn thấy ta, vậy ta sẽ không để hắn nhìn thấy." Một đôi mắt hạnh cười cong cong như vầng trăng non, Lí Hoài Ngọc vừa lòng buông vạt áo hắn ra, nắm bàn tay trắng phấn nhẹ nhàng đặt ở trên ngực hắn nện xuống một cái.

Sau đó nhanh chóng xoay người lại, kéo lê chân phải có thương tích, hai bước rồi ba bước vọt tới bên cạnh cửa sổ, một tay chống lên bệ của nhảy xuống, chiếc áo choàng màu đen bị gió thổi tung bay, bóng dáng vô cùng tiêu sái nhảy ra ngoài cửa sổ.

Đồng tử Giang Huyền Cẩn co rút mãnh liệt.

Ánh mắt chôn vào một chỗ, là một song cửa trạm hoa, nàng từ trên cửa sổ mà rơi xuống, như chim di trú bị bắn trúng. Để lại một mảnh áo, trong gió vẽ ra một mảng gợn sóng, bay nhanh liền biến mất.

Vậy mà lại nhảy từ trên lầu xuống!

Hít phải một ngụm khí lạnh, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn trắng không còn chút máu đến bên cửa sổ, vội vàng nhìn xuống!

Mặt đất đá thạch trống rỗng, vậy mà không có một ai.

Vừa mới bị đấm một cái vào ngực, dường như lúc này mới có phản ứng. Trong l*иg ngực như có cái gì đó nhảy lên mãnh liệt, làm chấn động hô hấp của hắn.

"Tam đệ? Ta vào trong nhé." Giang Thâm chờ nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp lại, liền cẩn thận đẩy cửa ra.

"Hả? Sao lại có hai người các ngươi?" Nhìn lướt qua trong phòng, hắn nghi hoặc nói: "Không phải là còn có một cô nương nữa sao?"

Quay đầu lại nhìn, Giang Huyền Cẩn thở dốc, phát hiện bản thân không nói nên lời.

"Làm sao vậy?" Giang Thâm đi tới trước mặt hắn: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Thừa Hư lấy lại tinh thần, nhìn chủ tử nhà mình một cái, chắp tay trả lời thay hắn: "Nhị công tử, chủ tử nhà ta không có việc gì, chỉ là hôm nay nhiều việc, có hơi mệt."

Vẫn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của Tam đệ nhà mình, giống như bị cái gì đó dọa sợ, khuôn mặt trắng như tờ giấy. Giang Thâm cũng không định quấy rầy nhiều, ân cần dặn dò nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, không cần phải ép buộc bản thân."

Giang Huyền Cẩn chậm chạp gật đầu.

Nhìn lại bốn phía một cái, xác định thực sự không có cô nương nào, Giang Thâm rất tiếc nuối, lảm nhảm hai câu liền mang người rời đi.

Hắn vừa ra khỏi Mặc cư, Giang Huyền Cẩn liền bước nhanh xuống lầu, giẫm qua thềm gỗ, vượt qua sân trước, vọt tới dưới mái hiên phía sau lầu gác.

Lí Hoài Ngọc tựa đầu vào cây cột dưới mái hiên, đang ôm chân phải của chính mình mà cắn răng chịu đựng.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài cười với hắn: "Thế nào? Hắn không nhìn thấy ta chứ?"

Đi tới dừng lại trước mặt nàng, Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn, im lặng một lúc sau mới nói: "Ngươi thật sự là người điên!"

"Ha ha ha!" Hoài Ngọc cười lớn: "Ta cũng không có điên, lầu gác này của ngươi sắp xếp rất khéo léo, phía trên còn có mái hiên, ta bám vào nhảy xuống tất nhiên sẽ không chết."

Hoài Ngọc cười cười, lại chế nhạo liếc hắn một cái: "Có phải dọa hỏng ngươi rồi không?"

Sắc mặt bình tĩnh không lên tiếng, Giang Huyền Cẩn duỗi tay, bế nàng lên.

"A, lúc này lại chủ động như vậy sao?" Cười hì hì ôm lấy cổ hắn, đôi mắt hạnh của nàng chớp chớp: "Ngươi đau lòng vì ta phải không?"

"Câm miệng."

"Nửa lời hay ho cũng không chịu nói, quỷ hẹp hòi!"

Giang Huyền Cẩn cảm thấy bản thân không bị nàng làm cho tức chết đúng thật là phúc lớn mệnh lớn. Còn nói lời hay sao, không mắng nàng đã coi như tính hắn tốt lắm rồi!

Quay lại trên lầu, hắn xụ mặt ngồi bên giường nàng, mở chiếc vải trắng bọc mắt cá nhân của nàng xem xét.

Vốn là một mắt cá chân xinh xắn, bây giờ đã xưng giống y cái bánh bao rồi.

"Thừa Hư." Giang Huyền Cẩn nói: "Đi mời y nữ."

"Ai ai, không cần phiền phức." Hoài Ngọc móc ra hộp thuốc mỡ ban nãy Kì Cẩm đưa cho: "Tự ta có thể giải quyết."

Nói xong, vén váy lên, kéo tất xuống dưới, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn.

Đường nét lưu loát, ẩn hiện châu quang, vốn da thịt nên khép lại dưới tầng tầng lớp lớp vải vóc, nhưng nàng lại cứ như vậy mà dũng cảm để người khác nhìn thấy!

Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống, theo bản năng liền nghiêng người che ở đằng trước cho nàng, còn trừng mắt nhìn về phía Thừa Hư đang đứng.

Thừa Hư cũng bị hành động này của Hoài Ngọc dọa cho choáng váng, nhất thời quên mất phải rời mắt đi. Đợi đến khi bắt gặp ánh mắt của chủ tử nhà mình, cả người hắn căng thẳng, vội vàng lui ra phía sau, xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại, động tác lưu loát liền mạch.

Nhìn thấy cánh cửa kia khép lại, Giang Huyền Cẩn vẫn cảm thấy trong lòng có một ngụm ác khí khó tiêu, đưa tay muốn thay mặt mũi của nàng kéo váy xuống dưới.

Thế nhưng, hắn không quay đầu lại nhìn, lúc này duỗi tay ra, không cầm lấy váy, trái lại chạm vào một mảnh nhẵn nhụi như mỡ dê.

Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên, chậm rãi quay đầu qua.. Ánh mắt dừng lại tại một chỗ, thấy bàn tay của chính mình đang nắm lấy chân nhỏ của người trên giường, đốt ngón tay thon dài đυ.ng vào da thịt của nàng, mềm ấm trơn bóng.

Trong phòng rất im lặng, im lặng đến nỗi hắn còn nghe được tiếng hít thở của bản thân và nàng đan xen cùng một nhịp, không khí có chút loãng.

Màu sắc trong con ngươi của hắn đột nhiên tối sầm.

Lí Hoài Ngọc nháy mắt mấy cái, cũng bị tình huống bất thình lình này khiến tay chân có chút luống cuống, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Đau!"

"..."

Mạnh mẽ hồi thần, Giang Huyền Cẩn thu tay lại, có chút bối rối quay đầu đi: "Đau chết ngươi cũng được. Tùy ý vén váy ở trước mặt người ngoài, không đau chết thì sớm muộn gì cũng bị Bạch Đức Trọng đánh chết!"

Nhận thấy người này tức giận nói lý, Hoài Ngọc rụt cổ lại, tội nghiệp nói: "Người ta muốn bôi thuốc thôi. Bôi thuốc đương nhiên là phải vén váy."

"Vậy cũng phải đợi đám người kia đi ra hết rồi hẵng vén!"

Miệng mếu máo, Hoài Ngọc không biết giận mà còn thừa nhận: "Về sau nghe theo lời ngươi nói."

Nghe được câu nói ngoan ngoãn này, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng nới lỏng lông mày. Ánh mắt đảo qua thủ pháp băng bó vụng về kia của nàng, trong lòng hắn thở dài, chụp lấy tay nàng, tiếp nhận lấy vải trắng, quấn từng vòng từng vòng cho nàng, cuối cùng thắt nút kết.

Hoài Ngọc ngẩn người, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Đường đường là Tử Dương Quân.. lại băng bó giúp nàng? Uống nhầm thuốc rồi sao?

Nhận thấy ánh mắt quái dị của nàng, bên tai Giang Huyền Cẩn ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Cần buộc một cái nút trên mắt của ngươi không?"

"Không cần!"

Hoài Ngọc khách khí chắp tay hướng về phía Giang Huyền Cẩn, khuôn mặt nghiêm trang nói: "Ta vẫn muốn giữ lại đôi mắt để nhìn ngươi."

"..."

Loại lời này cũng có thể nói lên được thì đúng thật là lợi hại, hắn hoàn toàn không phải đối thủ.

Quay mặt đi, Giang Huyền Cẩn nhìn thoáng qua cửa sổ cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

"Lần sau đừng nhảy nữa." Hắn nói: "Sẽ có cách giải quyết khác."

Hoài Ngọc vừa nghe thấy liền bật cười: "Ngươi đúng là đau lòng cho ta mà! Không nhảy, không nhảy nữa! Chẳng qua là.. Tình huống lúc đó, ngươi định giải quyết như thế nào?"

Xem chừng là nàng không thể ra ngoài được, nhưng cứ ngồi ngốc ở chỗ này cũng không phải biện pháp. Giang nhị công tử tới đây thì nàng còn có thể trốn, nhưng nếu là vị lão thái gia kia đến thì phải làm sao?

Giang Huyền Cẩn cúi đầu cân nhắc, nhìn cũng có chút khó xử.

Trước mắt, chỗ mâu thuẫn nhất là cái danh "Vị hôn thê Giang Diễm" của nàng, tuy nói Diễm Nhi không thừa nhận, nhưng trong mắt người ngoài đã định sẵn danh phận rồi. Bây giờ đột nhiên hắn lại mang người về trong viện, về tình về lý đều không thể nào chối cãi.

Giang Huyền Cẩn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, đột nhiên đứng lên.

"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt." Hắn nói: "Ta đi tới Tiền đình một chuyến."

"Được." Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng hắn đi ra ngoài.

Chờ cửa phòng khép lại, Hoài Ngọc nhảy xuống giường, nhìn về hướng Tẩy Nghiên Trì từ phía sau cửa sổ.

Thời cơ vừa rồi tốt như vậy, cũng không biết rốt cuộc có được việc hay không.

Giang Huyền Cẩn đi qua phòng trà, vừa đúng lúc gặp phải Giang Diễm đi mời trà xong.

"Tiểu thúc!" Giang Diễm mang vẻ mặt đau khổ hành lễ với hắn: "Tiểu thúc cứu mạng a!"

Bước chân thoáng ngừng lại, Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái: "Làm sao?"

"Người xem bên kia kìa." Bĩu môi chỉ người đang đứng cách đó không xa, Giang Diễm có chút bực bội: "Vị Bạch tứ tiểu thư này cực kì ngang ngược, cứ chạy đi theo con, còn thay con bưng trà kính trưởng bối nữa."