Chương 48

Triệu Tú Như thấy Dịch Tuân đi xa, mới từ phía sau Triệu Hữu Thừa đi ra tới. Nàng thật sự là rất sợ Dịch Tuân, gương mặt lạnh băng kia làm người khác sợ hãi từ đáy lòng.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống dưới, bờ sông nổi lên chút gió, thổi tới trên người thực sự càng có thêm vài phần lạnh lẽo.

Triệu Tú Như lôi kéo cánh tay Triệu Hữu Thừa, cọ xát nói: “Ca, chúng ta về nhà đi.”

Triệu Hữu Thừa không nói gì, ánh mắt tràn đầy mê ly cùng mờ mịt nhìn phương hướng Tần Xuân Kiều rời đi. Triệu Tú Như lại thúc giục hắn mấy lần, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Lâm Hương Liên đứng ở bãi sông, nước sông thấm ướt giày bông của nàng, đông lạnh hai chân không thôi, nàng lại bất giác bừng tỉnh. So với dưới chân, tâm nàng còn lạnh hơn hầm băng. Nàng hồng hồng vành mắt, hai tay gắt gao nắm lấy làn váy.

Trong mắt Dịch Tuân thậm chí còn không có nàng, chỉ có Tần Xuân Kiều, căn bản ngay cả nhìn đều nhìn không tới nàng.

Triệu Tú Như cùng ca ca nàng ấy đã đi xa, những phụ nhân giặt quần áo cũng thu thập đồ đạc, tốp năm tốp ba kết bạn mà đi về. Chỉ còn lại một mình nàng đứng ở bờ sông.

Dịch Tuân lôi kéo Tần Xuân Kiều bước nhanh đi về nhà, hắn đi nhanh như bay, Tần Xuân Kiều thất tha thất thểu, cơ hồ sắp theo không kịp hắn.

Nàng nhịn không được mở miệng nói: “Tuân ca, huynh đi chậm một chút đi.”

Dịch Tuân nghe một tiếng, bỗng nhiên hoàn hồn lại, tức khắc ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Tần Xuân Kiều chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, ánh mắt Dịch Tuân nhìn chằm chằm nàng, làm nàng nhớ tới con sói.

Khi còn nhỏ, có một lần nàng đi lên Nam Sơn đào rau dại, gặp được một con sói hoang. Ánh mắt con soi kia nhìn chằm chằm nàng, cũng giống ánh mắt hiện nay của Dịch Tuân, tràn ngập thú tính. Ở dưới ánh mắt như vậy, nàng chỉ cảm thấy bắp chân nhũn ra, cơ hồ một bước cũng không động đậy được. Lúc đó may mắn, Đinh thợ săn cũng vừa lúc ở trong núi đi săn, kịp thời tới, con sói kia mới chạy trốn mất.

Ánh mắt của Dịch Tuân hiện nay, liền giống như con sói kia, rồi lại có chút bất đồng, nóng cháy lại hàm chứa cảm giác xâm chiếm, làm cho nàng miệng khô lưỡi khô, trong lòng hốt hoảng từng đợt.

Không thể không nói, Tần Xuân Kiều từ đáy lòng đối với Dịch Tuân cũng là có chút sợ, nàng không biết Dịch Tuân rốt cuộc tính toán xem nàng là gì, cũng không dám đi hỏi. Ba năm trước đây, ban đêm trước khi rời đi, nàng vì không muốn đem Dịch Tuân kéo vào vũng bùn của nhà mình, đã mở miệng nhục nhã hắn. Nàng khi đó cũng không nghĩ tới, chính mình về sau sẽ rơi vào trong tay Dịch Tuân. Nàng không dám hỏi Dịch Tuân nàng sau này rốt cuộc là cái gì, sợ chính mình tự rước lấy nhục, chỉ đành mỗi ngày vùi đầu làm tốt sự tình mà một nữ nhân nên làm. Nàng cũng có nghĩ tới, nếu Dịch Tuân thật sự có tâm tư trả thù, nàng cũng nhận, mặc cho hắn muốn đối xử với chính mình thế nào. Nhưng mà, mỗi lần cùng Dịch Tuân ở cùng một chỗ, trong lòng nàng vẫn có chút hốt hoảng.

Dịch Tuân cùng ca ca nhà bên trong trí nhớ của nàng đã hoàn toàn bất đồng, khi đó hắn tuy rằng nói ít, không thích nói giỡn trêu đùa, nhưng đối với nàng lại luôn ôn nhu, cũng luôn yên lặng chiếu cố nàng. Hiện giờ, Dịch Tuân đối đãi với nàng tuy cũng tốt, nhưng nàng lại có thể ở trên người hắn cảm nhận được một loại cảm giác xâm lược phức tạp, khó có thể miêu tả được. Cảm giác kia lần nữa nhắc nhở nàng, nam tử trước mắt này, đã là một nam nhân thành thục.

Dịch Tuân nhìn chằm chằm nữ nhân trên danh nghĩa thuộc về chính mình này, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu. Nàng như thế nào với ai cũng đều gọi là ca ca vậy?

Trên thực tế, ở nông thôn này, giữa nam nữ không có kiêng kị nhiều như ở trong thành. Nam nữ cùng tuổi, phần lớn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, theo tập tục đều là dựa vào tuổi tác mà gọi ca ca tỷ tỷ. Tần Xuân Kiều kêu Triệu Hữa Thừa là ca ca, nguyên lai cũng không có gì không đúng, nhưng nghe vào lỗ tai Dịch Tuân chính là thấy chói tai, làm hắn không thoải mái.

Ca ca của nàng chỉ nên là một mình hắn mà thôi!