Chương 47

Dịch Tuân đi đến bờ sông, mọi người ở bờ sông tức khắc đều tĩnh lặng lại. Mấy phụ nhân nháo loạn vừa rồi tựa như chim cút, bỗng nhiên cùng nhau không lên tiếng một chút nào.

Thứ nhất, Dịch Tuân sinh cực kỳ tuấn tú, mặc dù là phụ nhân đã gả có chút tuổi tác, cũng không có phụ nhân nào nguyện ý ở trước mặt tiểu tử tuấn tiếu như vậy rơi xuống cái ấn tượng là người đàn bà đanh đá. Thứ hai, người trong thôn kỳ thật đều có chút sợ Dịch Tuân.

Dịch Tuân sinh cao lớn, dáng người đĩnh bạt, lại có một thân võ nghệ tốt, thời điểm niên thiếu khí thịnh, ở trong thôn cùng thiếu niên khác đánh nhau liền chưa từng thua. Có một lần, từ trên Nam Sơn có một con lợn rừng chạy xuống, chạy tới trong thôn, vừa lúc ngày ấy, Đinh thợ săn trong thôn không ở nhà. Thôn dân bị con lợn rừng kia đuổi chạy khắp nơi tán loạn. Sau đó chính là Dịch Tuân mang đao đi qua, một đao liền đem lợn rừng kia chặt thành hai đoạn.

Mặc dù trừ bỏ được dã thú, nhưng hình ảnh con lợn rừng kia kêu thảm thiết ngã xuống đất, máu tươi đầm đìa, lại thật sự sâu khắc vào tâm trí mọi người ở Hạ Hà thôn. Tay Dịch Tuân nắm cây đao, lưỡi đao còn nhỏ máu, vẻ mặt lạnh lùng kia tựa như sát thần.

Sau đó, huynh đệ Dịch gia đem lợn rừng kéo về nhà làm thịt, đem thịt heo phân cho mọi người ở trong thôn.

Người Hạ Hà thôn, đối với Dịch Tuân là càng thêm kính sợ.

Lúc này đây, mấy phụ nhân dám trêu đùa Tần Xuân Kiều, lại không dám đi nháo đến trước mặt Dịch Tuân.

Một bên, Triệu Tú Như cũng có chút lo sợ bất an, nàng nhanh như chớp trốn đến phía sau ca ca Triệu Hữu Thừa, dò ra nửa cái mặt, nhìn động tĩnh bên này. Nàng vẫn luôn đều rất sợ Dịch Tuân, hắn tuy tuấn tú, mỗi ngày lại lạnh mặt, làm người khác không dám thân cận. Huống chi, nàng là quyết tâm muốn gả cho Dịch Tôn, chờ tương qua cửa, Dịch Tuân này chính là đại bá ca (anh chồng). Nàng cũng không muốn khiến cho Dịch Tuân đối với nàng có thành kiến, cũng không biết mới vừa rồi nàng mắng Tần Xuân Kiều, hắn nghe được bao nhiêu?

Dịch Tuân đối với mọi người nhìn như không thấy, lập tức đi tới trước mặt Tần Xuân Kiều, hỏi: “Tới giặt đồ sao?”

Tần Xuân Kiều gật gật đầu, nét lanh lợi mới vừa rồi ở trước mặt Dịch Tuân biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại có cúi đầu dịu dàng cùng nhu thuận.

Một chúng phụ nhân thấy tình cảnh này, trong lòng đều đoán được sao lại như thế, từng người đều cười ái muội không nói gì.

Ánh mắt Dịch Tuân dừng ở trên tay nàng, mười ngón tay giống như đã bị nước sông làm đông lạnh đến đỏ bừng.

Hắn tiến lên, thay nàng xoa nắn làm ấm tay, một mặt nói: “Thời tiết còn lạnh, lại muốn giặt đồ liền ở nhà đun nước ấm đi, cũng không cần tới bờ sông.”

Bên má Tần Xuân Kiều hiện lên một mạt đỏ ửng, bên mái rũ xuống sợi tóc che đi. Dịch Tuân hoàn toàn không tránh ánh mắt người khác mà thân mật với nàng như vậy, làm cho nàng có chút không thích ứng được, nhưng cũng không hề chán ghét, đáy lòng thậm chí còn có một tia ngọt ngào.

Một bên, đám phụ nhân nhìn náo nhiệt nghe thấy lời này, không tự chủ được đối với Tần Xuân Kiều sinh ra vài phần đố kỵ. Nha đầu Tần gia này thật sự là mệnh tốt, đi làm thông phòng cho người ta trở về, đều không còn là khuê nữ, còn có thể được nam nhân sủng ái đến như vậy!

Đun nước ấm giặt đồ? Ở địa phương nông thôn này, nữ nhân nhà ai dám kiều khí như vậy!

Dịch Tuân lôi kéo Tần Xuân Kiều muốn rời đi, mới đi hai bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước chân, hướng đến đám phụ nhân nhìn quét một vòng, nhàn nhạt nói: “Xuân Kiều hiện giờ là người của Dịch gia ta, chư vị tẩu tử cùng nàng vui đùa, còn thỉnh trong lời nói tôn trọng một chút.” Hắn tuy chưa nói nặng lời cái gì, nhưng lại làm cho đám phụ nhân ở đây toát ra cỗ hàn ý từ sau lưng.

Dịch Tuân không nói thêm nữa cái gì, lôi kéo Tần Xuân Kiều rời đi.