Chương 34

Nàng cắt hai cân thịt nạc mỡ đan xen, trộn thêm một cân cải trắng để băm thành nhân sủi cảo. Hiện tại không có rau xanh gì mới mẻ, chỉ có củ cải, cải trắng được trữ trong hầm từ mùa đông. Cải trắng nhiều nước, băm cùng thịt làm nhân sủi cảo dễ dàng ra nước, sủi cảo gói xong, nấu ra tới, ở bên trong nhân sẽ mang theo nước ngọt thanh.

Sủi cảo là thức ăn tốn thời gian cùng phí công sức để làm, huynh đệ hai người này đều là hán tử thô ráp, ngày thường làm việc nhà nông bận rộn, sao có thời gian làm đồ vật tinh tế như vậy. Từ khi Dịch Mẫu mất, hai người này trừ bỏ ngẫu nhiên đi vào trong thành ăn ở tiệm ăn, liền cũng chưa ăn qua sủi cảo lần nào. Nhưng mà, mặc dù là khi Dịch Mẫu còn trên đời, bọn họ cũng chưa ăn qua sủi cảo ngon như vậy.

Tay nghề của Tần Xuân Kiều là do luyện lâu mà ra, Tần gia nghèo, trước nay liền không có thức ăn ngon lành gì. Thân mình Tần mẫu lại không tốt, từ khi nàng hiểu chuyện, chuyện trong nhà đều là do nàng làm. Thế nhưng, Tần Lão Nhị lại là kẻ kén ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị liền muốn hất bàn đập chén, nàng chỉ có thể tận lực cân nhắc. Sau lại đi vào tướng phủ, dù là ăn mặc chi phí đều không cần lo lắng, nàng cũng vẫn đi theo nương tử quản sự trong phòng bếp học rất nhiều bí quyết làm bếp.

Dịch Tôn ăn đến nổi lên mồ hôi trên trán, Dịch Tuân không có ăn nhanh như vậy, chỉ một ngụm một ngụm không có dừng lại.

Tần Xuân Kiều ăn uống liền văn nhã hơn nhiều, một cái sủi cảo muốn cắn thành hai miếng, nhai kỹ nuốt chậm xuống bụng.

Khi Dịch Tuân đem đĩa sủi cảo của chính mình ăn xong, Tần Xuân Kiều vẫn còn dư lại hai cái chưa ăn xong.

Trong bụng là thật sự no, dư hương sủi cảo còn ở trong miệng, hắn nhìn thoáng qua Tần Xuân Kiều còn đang từ từ ăn, trong lòng nổi lên thỏa mãn cùng vui vẻ mà trước nay chưa từng có. Hắn khắc sâu nhận định của Dịch Tôn nói buổi sáng, trong nhà vẫn là cần có nữ nhân mới được.

Nàng chính là nữ nhân hắn nhận định đời này.

Ăn xong cơm trưa, Tần Xuân Kiều đem chén đĩa thu thập đến phòng bếp, ở trên bếp nhỏ đun chút nước ấm, chờ cọ rửa dầu mỡ.

Đang bận rộn, Dịch Tuân bỗng nhiên tiến vào, Tần Xuân Kiều làm việc , không có ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Tuân ca có việc sao?”

Dịch Tuân không có trả lời, chỉ là mở một bên tủ bát ra, lấy ra một bao giấy dầu tới, đặt ở trên bếp.



Tần Xuân Kiều liếc mắt một cái, bao giấy được dùng một sợi dây thừng mảnh thắt lại, còn dán lên một mảnh giấy hồng, ấn một cái chữ “Đồng” rất to. Nàng liền biết, đây là điểm tâm của cửa hàng bánh ngọt Đồng Kí.

Cửa hàng này làm điểm tâm rất có tiếng, đến lão phu nhân của tướng phủ cũng thường gọi người đi mua. Chỉ là mấy cô nương trong phủ vì sợ béo nên không dám ăn nhiều.

Đương nhiên, bởi vì nổi danh, giá cả cũng là xa xỉ.

Chỉ nghe Dịch Tuân nói: “Nơi này là bánh đậu cuốn, trong nhà không có đồ ăn vặt, buổi chiều nếu nàng đói bụng, liền cầm ăn đi.” Lượng cơm của nàng ăn rất nhỏ, ăn không nhiều lắm, vậy khó tránh khỏi sẽ có thời điểm bị đói. Hắn cùng Dịch Tôn không có thói quen ăn quà vặt, trong nhà cũng không có chuẩn bị. Đây là ngày hôm qua ở trong thành, hắn đón nàng ra lại thuận đường đi mua.

Tần Xuân Kiều từ nhỏ liền thích ăn đồ ăn vặt điểm tâm này đó, nhưng Tần gia nghèo, không có dư thừa tiền mua cho nàng, ngẫu nhiên được một bao kẹo, cũng có thể giữ để ăn thật lâu. Khi đó hắn luôn muốn, về sau chính mình có thể kiếm tiền, mua cho nàng rất nhiều điểm tâm cùng kẹo ngọt.

Điểm tâm Đồng Ký đích xác không rẻ, một bao bánh đậu cuốn này so với sạp bên ngoài đắt hơn những 50 văn tiền.

Nhưng ở trong mắt Dịch Tuân xem ra, cái này cũng không tính là cái gì. Nếu nàng thích ăn, đương nhiên liền muốn lấy lòng nàng. Nàng đi theo hắn, hắn không muốn để nàng ở phương diện áo cơm bị ủy khuất. Trong nhà lại không phải không có tiền, hà tất phải bủn xỉn chút chuyện này. Huống chi, nàng lại có thể ăn được bao nhiêu đâu?

Bao điểm tâm này, vốn dĩ ngày hôm qua liền muốn đưa cho nàng, nhưng việc vặt vãnh quá nhiều, hắn liền quên mất. Mới vừa rồi khi ăn cơm trưa, nghĩ đến lượng cơm nàng ăn, hắn mới nhớ tới.

Tần Xuân Kiều đang ngâm hai tay trong nước, không có đi nhận lấy điểm tâm, cúi đầu nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Đáy lòng nàng ngọt ngào, rồi lại mang theo một tia chua xót. Mấy năm nay, mặc kệ là ở nhà, hay vẫn là ở tướng phủ, đều không có người nào thật sự nhớ thương nàng.