Chương 33

Dịch Tuân lại không tiếp lời này, chỉ nhìn Tần Xuân Kiều, hỏi: “Nàng ăn cái gì?”

Trên bàn chỉ có hai đĩa sủi cảo, một cho Dịch Tuân, một cho Dịch Tôn, không có của Tần Xuân Kiều.

Tần Xuân Kiều nói: “Các huynh ăn đi, ta đến trong phòng bếp ăn.”

Đương thời, không có thói quen không cho nữ nhân lên bàn ngồi ăn, nhưng Dịch gia rốt cuộc vẫn là chủ nhân của nàng. Ở tướng phủ ba năm, quy củ sớm đã khắc vào sinh hoạt hằng ngày, không phải dễ dàng liền quên mất như vậy.

Dịch Tuân không có nói tiếp, trầm mặc một trận, nói: “Đi đem cơm bưng tới đây, liền ở chỗ này ăn.”

Dịch Tôn cũng buồn cười nhìn nàng, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi ở trong phòng bếp ẩn giấu cái thứ gì tốt khác, muốn giấu chúng ta ăn?”

Tần Xuân Kiều nghe xong lời này, không khỏi cũng cười, liền đi phòng bếp bưng một phần của mình lại đây, ở bên cạnh bàn ngồi xuống. Lượng cơm của nàng ăn xưa nay vẫn ít, chỉ để cho chính mình bảy tám cái sủi cảo, đặt trong một đĩa có chút lẻ tẻ.

Dịch Tôn thăm dò nhìn thấy, nói: “Muội như thế nào liền chỉ ăn từng đó? Trách không được muội vẫn gầy như vậy!”

Chính mình gầy sao? Tần Xuân Kiều không cảm thấy thế, chỉ là vừa vặn mà thôi. Trong kinh, nữ tử xem gầy là đẹp, đừng nói bọn nha hoàn trong tướng phủ, cả những nữ chủ tử, cũng là liều mạng nhịn đói, chỉ vì muốn gầy hiện ra eo thon. Tỷ muội cùng ở trong phòng hầu hạ lão thái thái, không thấy nàng chịu đói lại không thấy nàng béo, liền rất ghen tỵ.

Dịch Tôn xem đĩa sủi cảo của nàng quá ít, liền tự chủ từ trong đĩa chính mình gắp sang năm sáu qua cho nàng.

Tần Xuân Kiều liên tục nói đủ rồi, lại không lay chuyển được hắn.



Dịch Tuân siết chặt chiếc đũa trong tay, nhàn nhạt nói: “Nàng vừa nói không muốn ăn nhiều, ngươi hà tất miễn cưỡng nàng?”

Dịch Tôn ngừng tay, trong miệng lại nói: “Ca, huynh xem Xuân Kiều gầy thế nào. Đi kinh thành ba năm này, liền giống như ăn cơm không được no vậy?”

Dịch Tuân theo lời hắn nói, liếc mắt nhìn Tần Xuân Kiều một cái. Nàng mặc áo bông rộng thùng thình, nhưng mặc như vậy vì tiện để làm việc nhà, chỉ cần ôm chặt áo, liền hiện ra vòng eo, mềm mại tinh tế, tựa như cành liễu mùa xuân ba tháng kia. Theo vòng eo hướng lên trên, là bộ ngực cao thẳng, tròn trịa no đủ, theo hô hấp của nàng, nhẹ nhàng phập phồng. Thời gian ba năm, nàng từ thiếu nữ ngây ngô trong trí nhớ kia, đã trưởng thành nữ nhân thành thục, giống như trái cây chín mọng nước.

Hắn không cảm thấy nàng gầy, nhưng nhớ tới ngày hôm qua khi ôm nàng trở về, một chút phân lượng trong khuỷu tay kia, hắn ngược lại cũng tán thành nàng ăn nhiều hơn một ít.

Dịch Tuân không có tiếp lời đệ đệ nói, chỉ nói một câu: “Ta cảm thấy vừa tốt.”

Hắn cảm thấy tốt? Là cái gì tốt? Là cảm thấy nàng không gầy, hay vẫn là cảm thấy nàng nên ăn nhiều một chút?

Tần Xuân Kiều không hỏi, tính cách Dịch Tuân cùng Dịch Tôn bất đồng, hắn ít lời trầm ổn, rồi lại có chủ ý nhất, càng giống như là trụ cột trong nhà. Trong trí nhớ của nàng, hắn cũng chưa từng cùng nàng tùy ý cười đùa qua. Nhưng là ở trong lòng nàng, Dịch Tuân cùng người khác lại là vô cùng bất đồng.

Ba người cúi đầu ăn cơm, huynh đệ Dịch gia ăn đến đặc biệt vui vẻ.

Dịch Tôn không có khoe khoang khoác lác, tay nghề Tần Xuân Kiều thật là tốt, vỏ sủi cảo mỏng mềm, nhân cũng no đủ thơm ngon, một ngụm xuống miệng chính là ăn cả một viên thịt.

Tần Xuân Kiều buổi sáng đi một chuyến vào nhà kho của Dịch gia. Trước cuối năm ngoái, Dịch gia gϊếŧ hai con heo, ước chừng có hơn 400 cân thịt, xương sườn, lòng, chân giò... Huynh đệ hai người làm y theo tập tục nông gia, đại bộ phận thịt đều ướp lên làm thành thịt khô, lại vì trời còn lạnh liền trữ thêm một ít thịt tươi đông lạnh.