Chương 29

Bên ngoài, Dịch Tôn đang ngồi, Lâm Hương Liên đổ một chén nước cho hắn.

Miệng chén nước cũng có chút nứt mẻ, nam nhân đương gia của Lâm gia đã chết sớm, nhà này luôn luôn nghèo khổ, ngay cả bát trà đãi khách cũng lấy không ra được. Dịch Tôn hiểu được tình trạng nhà họ, cũng không để ở trong lòng, bôn ba mười mấy dặm đường, sớm đã khát, liền bưng chén lên uống mấy ngụm.

Lâm Hương Liên lại có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nói: “Trong nhà chỉ có chén như vậy, Tôn ca ca chớ phiền lòng.”

Dịch Tôn vẫy vẫy tay, lau giọt nước dính ngoài miệng: “Đều là người cùng thôn, nói lời khách sáo này làm cái gì?”

Lâm Hương Liên đứng ở bên, cúi đầu đùa nghịch làn váy, thấp thấp hỏi một tiếng: “Nghe nói Xuân Kiều tỷ tỷ lúc trước là đi làm thϊếp cho nhân gia, là thật vậy chăng?”

Dịch Tôn đem chén đặt thật mạnh ở trên bàn, thanh âm này khiến Lâm Hương Liên thực sự hoảng sợ.

Nàng nhìn Dịch Tôn, chỉ thấy trên mặt hắn ngày thường luôn là mang theo ý cười ôn nhuận, giờ phút này thế nhưng đã trầm xuống dưới, còn mang theo tức giận như mưa gió sắp đến.

Trong lòng Lâm Hương Liên đột nhiên cả kinh, nàng chưa bao giờ thấy qua Dịch Tôn tức giận như vậy.

Nàng thật cẩn thận hỏi: “Tôn ca ca?”

Mặt Dịch Tôn âm trầm, hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?!”

Lâm Hương Liên làm như bị kinh hách, ngập ngừng nói: “Ta…… Ta chính là nhớ rõ lúc ấy Tần thúc thúc ở trong thôn, đi khắp nơi cùng người khác nói, Xuân Kiều tỷ tỷ vào thành hưởng phúc, làm thông phòng cho tướng gia. Ta nghĩ, ta nghĩ, nếu là Xuân Kiều tỷ tỷ đi làm thϊếp cho người ta, sợ là không thể tùy ý ra ngoài như vậy, cho nên thuận miệng hỏi một chút.” Nói đến đây, nàng lại vội vàng thêm một câu: “Nếu không phải, vậy đương nhiên là càng tốt.”



Dịch Tôn mặc dù không lên tiếng, ngừng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Cái gì gọi là nếu không phải thì đương nhiên càng tốt? Xuân Kiều hiện nay là ở tại nhà của ta, nàng trước kia thế nào, ta cùng đại ca đều không để trong lòng, ngươi sao phải lo lắng hộ chúng ta?”

Lâm Hương Liên không dự đoán được Dịch Tôn luôn luôn hiền lành, thế nhưng sẽ trách móc nàng nặng nề như vậy, mặc dù chính mình đối với hắn cũng không có cái cảm tình gì đặc biệt, nhưng bị hắn giáp mặt trách cứ một hồi như vậy, trong lòng vẫn là nhịn không được cảm thấy ủy khuất.

Hai mắt nàng ửng đỏ, vội vàng cúi đầu xuống, mềm mại hỏi: “Ta nói sai lời gì làm Tôn ca ca tức giận ư?”

Dịch Tôn chỉ cảm thấy có chút bực bội, hắn trước kia như thế nào không phát giác, vô luận chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Lâm Hương Liên này động một chút liền khóc, không phóng khoáng như vậy, khiến người khác khó có thể chịu đựng.

Nhưng mà, hắn rốt cuộc là một đại nam nhân, sẽ không cùng một nữ nhân khóc sướt mướt chấp nhặt.

Dịch Tôn thở dài, áp xuống đầy bụng không vui, nói: “Ta không phải tức giận, nhưng Xuân Kiều mới trở về, ngươi cùng ta nói cũng liền thôi. Nếu là ngày nào đó cùng người trong thôn cũng nói như vậy, đối với thanh danh của Xuân Kiều sẽ không tốt.”

Lâm Hương Liên ở trong lòng không cho là đúng, chửi thầm: Nàng ta năm đó vào thành, như thế nào không nghĩ tới đối với thanh danh sẽ không tốt?

Trong bụng tuy so đo như vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: “Tôn ca ca nói rất đúng, ta nhớ kỹ.”

Hai người nói mấy câu, Lưu đại phu kia từ trong phòng đi ra. Hai người vội vàng đứng dậy, Lâm Hương Liên tiến ra đón, hỏi chứng bệnh của mẫu thân nàng.

Lưu đại phu đem lời mới vừa rồi nói lại một lần, còn nói thêm: “Mấy ngày nay, chú ý giữ ấm cho người bệnh, nhà ở của ngươi cũng quá lạnh đi. Lại còn có, làm chút thức ăn tốt hơn, người bệnh cần phải bồi bổ thân mình.” Nói xong, liền ngồi ở trước bàn viết phương thuốc.