Động phòng hoa chúc, triền miên qua đi, Ninh Ngọc Hiên ôn nhu mà hôn môi Ôn Uyển, ngượng ngùng lại nghiêm túc nói: “Ngươi đã là người của ta.”
Hai má Ôn Uyển đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là Hầu gia ta cũng không dám làm gì. Nếu một ngày nào đó ngươi yêu người khác, ta cũng sẽ đi!”
Mạch Ngọc Hầu cười nhẹ, lôi kéo tay nàng đặt ở ngực: “Có ngươi, nơi nào còn sẽ yêu người khác? Nữ nhân trong hậu viện này, chỉ có ngươi là ta yêu thương thiệt tình, ngươi có tin hay không?”
Ôn Uyển giận hắn, liếc mắt một cái, lại thuận theo mà nằm ở trong lòng hắn. Nữ nhân trong hậu viện nhiều như vậy, từ ngày mai, phải làm nổi bật lên thân phận hầu phu nhân! Tuy rằng gia thế của nàng không tốt, nhưng là không sợ, trong lòng Ngọc Hiên chỉ có nàng là được.
“Ngủ đi.” Ninh Ngọc Hiên hôn hôn cái trán của nàng.
Ôn Uyển gật đầu, đang muốn nhắm mắt lại, lại nghe thấy bên ngoài đột nhiên ồn ào lên.
“Cháy rồi ——”
Sửng sốt một chút, Mạch Ngọc Hầu cũng xoay người ngồi dậy, khoác áo bước xuống giường mở cửa: “Sao lại thế này?”
Quỷ Bạch liếc mắt một cái về hướng phòng bếp, thấp giọng nói: “Hồi Hầu gia, phòng bếp đi lấy nước, các nô bộc đều đang dập tắt lửa. Nhưng mà chỗ đó cách Tường Vi Viên khá xa, ngài có thể tiếp tục ngủ ngon.”
Phòng bếp? Ninh Ngọc Hiên nhíu nhíu mày: “Đang êm đẹp làm sao lại cháy, ngươi phái người đi tra một chút, đêm đại hôn, không cần kinh động đến tân phu nhân.”
“Vâng.” Quỷ Bạch đáp ứng, phân phó gã sai vặt đi hỏi thăm tình hình.
Mục Túc ngủ đến thật là ngon, đã bị Liễu ma ma kêu lên cứu hoả. Tư Quá Các cách phòng bếp gần nhất, Liễu ma ma ngủ được một giấc, cũng không quan tâm Quý Mạn đi nơi nào, đánh thức Mục Túc liền đi.
Một đống củi khô trong bếp bằng cách nào đó bốc cháy, làm cháy bình dầu bên cạnh, suýt gây ra thảm họa. Các nô bộc lấy cát để dập lửa, xem xét xung quanh. Đầu bếp Lý đại nương nói rằng dường như đã mất một con gà nhổ lông và hai lá sen, gia vị cũng bị người động vào, và cơm thừa trong thùng gỗ cũng không thấy nữa.
Ai hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới phòng bếp trộm đồ ăn, còn làm phòng bếp cạn nước? Hầu phủ Tiền tổng quản lập tức phái người đi tra, gọi nô tỳ, gã sai vặt của các phòng các viện lên, lục soát trong ngoài, cũng không tìm được người ăn trộm gà ở nơi nào.
Làm ầm ĩ nửa đêm, Tiền quản gia quyết định chờ hừng đông đem việc này giao cho tân phu nhân xử lý, sau đó cho nhóm nô bộc đi ngủ. Mục Túc mệt mỏi trở lại Tư Quá Các, mới vừa đóng cửa lại, liền thấy đôi mắt chủ tử nhà mình sáng lấp lánh mà ngồi ở mép giường.
Mục Túc hoảng sợ, theo thói quen mà lui lại về phía sau: “Chủ tử bị đánh thức sao?”
Quý Mạn lắc đầu nguầy nguậy, nhìn Mục Túc đóng cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng: “Lại đây.”
Mục Túc chậm rãi đi qua, thật cẩn thận mà đánh giá nàng: “Chủ tử?”
“Ngươi có đói bụng không?” Quý Mạn hỏi.
Mục Túc kinh ngạc mà liếc nhìn nàng một cái, không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi cái này: “Không… Không đói bụng.”
Trong miệng là như thế, nhưng nàng ở Tư Quá Các mỗi ngày cơm đều ăn không đủ no, hôm nay còn không có cơm chiều mà ăn, như thế nào có thể không đói bụng? Bụng lộc cộc một tiếng liền lộ ra lời nói dối.
Quý Mạn thở dài một tiếng, tiểu nha đầu này đi theo Nhϊếp Tang Du cũng rất là đáng thương, giống hệt với gà con dính nước.
Duỗi tay móc ra đồ vật cất giấu trên giường, Quý Mạn ra hiệu cho Mục Túc yên lặng, sau đó lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh bàn gỗ ở giữa nhà.
Hai lá sen lớn bao lấy đồ vật, vừa mở ra làm hương thơm bay ra bốn phía. Mục Túc trừng mắt: “Nướng… Gà nướng?”
Con gà mất tích trong bếp hóa ra là do chủ tử ăn trộm!
“Này không phải gà nướng, mà là gà lá sen.” Quý Mạn đắc ý dào dạt nói: “Ta trước tiên luộc gà, xát muối, sau đó cho gạo đã ướp gia vị vào bụng gà, gói lá sen và bùn vào, cho vào lửa nướng là hoàn thành!”
Mục Túc trợn mắt há hốc mồm, nàng là của hồi môn nha hoàn của Nhϊếp Tang Du, làm sao mà chưa bao giờ biết, chủ tử nhà mình còn có chiêu thức ấy?
“Chủ tử, trộm đồ… Là phải bị phạt.” Nỗ lực nuốt nuốt nước miếng, Mục Túc nhỏ giọng nói.
Quý Mạn lấy trong ngăn tủ của nàng chén đũa thường dùng để ăn cơm, vạch một đường trên bụng gà, trợn trắng mắt nói: “Ai sẽ biết là ta trộm? Hơn nữa, ta tốt xấu gì cũng vẫn là thị thϊếp của Mạch Ngọc Hầu, kể cả biết là ta trộm một con gà để ăn, nếu truyền ra ngoài thì tổn hại chính là thanh danh của hắn, cho dù biết chuyện, hắn cũng sẽ không nói rõ trách tội ta.”
Cơm trộn với mỡ gà và gia vị thơm phức, Mục Túc nhìn nhìn Quý Mạn vài cái, cảm thấy chủ tử nhà mình giống như đột nhiên thông minh lanh lợi không ít.
Nhưng mà trước mắt nàng cũng rất đói bụng, do dự nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng: “Chủ tử có thể hay không… Để chừa lại xương cho nô tỳ? Nô tỳ không ăn thịt, xương là được…”
Một câu nói của nha đầu này nghe thật chua xót, Quý Mạn đem cơm cho vào trong một nửa chén, lại đem con gà xé đôi, còn lại nửa con gà cùng cơm đều đẩy đến trước mặt Mục Túc: “Ngươi là người, lại không phải cẩu, gặm xương làm gì? Ta một người lại không có khả năng ăn hết cả con gà, mỗi người một nửa, ăn nhanh đi, đừng làm cho người khác phát hiện.”
Mục Túc mở to mắt, vui sướиɠ lại cẩn thận nhìn nàng: “Nô tỳ có thể ăn hết sao?”
Quý Mạn xụ mặt nói: “Không muốn ăn thì lần sau ta cũng chỉ lấy nửa con trở về, cho ngươi tiếp tục bị đói!”