Chương 6

Mục Túc sợ tới mức run lên, vội vàng ôm lá sen ngồi vào bên cạnh giường ở gian ngoài, từng chút một ăn cơm gà, vừa ăn vừa quay đầu lại đánh giá nàng.

Quý Mạn ăn một cách ngấu nghiến, không còn một chút tướng ăn, trên mặt dính hạt cơm, trong tay cầm đùi gà, giống hệt một tên thổ phỉ. Cảm giác được ánh mắt của Mục Túc, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái đầy hung dữ: “Thành thật ăn đi!”

Mục Túc run run, vội vàng quay đầu lại không dám xem nữa. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, cứ cảm thấy chủ tử hiện tại so trước kia ôn nhu không ít, nhưng khi hung lên, bộ dáng vẫn giống hệt trước kia.

Ăn xong cơm gà, Quý Mạn mới cảm thấy thỏa mãn một chút, liền để lại đống bừa bộn cho Mục Túc xử lý, còn mình thì trở về đi ngủ.

Ở buổi tối đầu tiên tại cái thế giới xa lạ này, cũng không ngoài ý muốn, Quý Mạn mơ thấy Nhϊếp Tang Du.

Sắc mặt của nữ nhân vừa đáng thương lại đáng giận này trắng bệch hiện lên ở trong giấc mơ của nàng, nói nhỏ: “Ngươi tới đây là thay ta hoàn thành tâm nguyện, hoàn thành tâm nguyện, đưa ta luân hồi, ngươi liền có thể đi trở về.”

Quý Mạn hận không thể một chân cho nàng một đá, nữ thứ ngu ngốc, chính mình tìm đường chết, còn muốn nàng tới sửa đổi kết cục hả?

“Giúp ngươi, ta có ích lợi gì?”

Nhϊếp Tang Du ngây người nhìn nàng, nói: “Ngươi không giúp ta thì không thể trở về được.”

Quý Mạn: “…”

Ý tứ chính là, nàng bị chộp tới làm công miễn phí, không đạt được mục đích, nàng không thể trở về hiện tại tốt đẹp của nàng, mà phải ở lại chỗ này mãi mãi sao?

Hít sâu, lại hít sâu, Quý Mạn cảm thấy người không thể so đo cùng quỷ, chỉ có thể đè nén tính tình, hỏi: “Tâm nguyện của ngươi là gì a?”

Nhϊếp Tang Du không nói lời nào, xoay người, bóng dáng thế nhưng dần dần phai nhạt.

Đi rồi?

Quý Mạn nghẹn họng nhìn trân trối, đừng chơi như vậy chứ? Không có nói cho nàng tâm nguyện là gì, thì nàng làm thế nào hoàn thành được a?

Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Mạn đã ngồi vào bàn với hai quầng thâm dưới mắt. Mục Túc từ bên ngoài bưng một chén cháo cùng một đĩa dưa muối tiến vào, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Chủ tử, Hầu gia hạ lệnh ngài phải tiếp tục ở Tư Quá Các thêm một tháng, cho nên không cần đi thỉnh an tân phu nhân.”

Quý Mạn gật gật đầu, không thỉnh an thì còn bớt việc chút, hiện tại nàng còn chưa tìm ra kẻ đã hại mình trong hôn lễ đâu. Nếu cái gì cũng không biết mà cứ thế cho qua đi, có hại nhất định là chính mình.

“Đây là cơm sáng hả?” Cúi đầu nhìn nhìn trong chén cháo trắng, nho nhỏ một chén, còn chưa đủ nhét kẽ răng. May mà hôm qua nàng đi trộm gà.

Mục Túc hổ thẹn cúi đầu: “Các nàng nói nô tỳ hôm nay đi trễ, chỉ còn ít như vậy… Chủ tử, ngài tạm chấp nhận dùng chút.”

Quý Mạn thật ra không đói bụng, xua tay nói: “Ngươi ăn đi, hôm qua ta ăn quá no rồi. Ta ngốc ở trong nhà không làm cái gì, hiện tại sẽ không đói.”

Mục Túc quay đầu lại, nhìn nhìn một đống đồ ở góc tường, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, ngài vẫn chưa thêu xong đâu, việc thêu thùa hao tâm tốn sức, ngài vẫn là ăn trước một ít đi. Giữa trưa nô tỳ sẽ sớm một chút đi phòng bếp chờ, lại lấy cho ngài thêm nhiều một chút trở về.”

Thêu thùa? Quý Mạn mờ mịt: “Thêu thùa cái gì?”

“Hầu gia phân phó, trong lúc ngài ở Tư Quá Các, phải thêu hai trăm cái khăn tay để đưa cho người trong phủ dùng.” Mục Túc nhỏ giọng nói: “Hầu gia nói trong phủ không nuôi người rảnh rỗi.”

Quý Mạn vỗ trán nghĩ tới, Nhϊếp Tang Du này không có bản lĩnh gì khác, nhưng là thêu thùa thì tuyệt vời, đồ thêu sinh động như thật, còn được Hoàng Thượng khen. Hoá ra đây là Mạch Ngọc Hầu lợi dụng phế vật, áp bức sức lao động đâu?

“Đến hiện tại ta thêu được bao nhiêu cái rồi?”

“Thưa chủ tử, chưa thêu được cái nào.” Mục Túc thành thật trả lời: “Không phải lần trước ngài nói là, trong phủ không ai xứng dùng khăn ngài thêu, cho nên vẫn luôn gác lại…”

Khóe miệng Quý Mạn giật giật: “Nếu không thêu thì sẽ như thế nào?”

Mục Túc kỳ quái mà liếc nhìn nàng một cái: “Lần trước Liễu ma ma có nói qua, không thêu khăn, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn cơm sáng cùng cơm trưa, còn không được ăn cơm chiều.”

Một tháng trước đây, Nhϊếp Tang Du chính là đánh chết cũng không thêu khăn, ăn uống quá kém, nàng cũng không muốn ăn, cả ngày khóc sướt mướt, bỏ đói chính mình thành bộ dáng hiện tại chỉ có da bọc xương.

Quý Mạn trợn trắng mắt, có thể kiếm một bữa cơm chiều, tại sao không làm?

Nhưng vấn đề bây giờ là, nàng không biết thêu thùa a.

Mục Túc thấy nàng nhìn chằm chằm vào trong một góc để khung thêu cùng giá thêu, liền đi qua đem đồ thêu cầm lại đây. Trong túi vải bố ở bên cạnh còn có hai trăm chiếc khăn trắng nõn sạch sẽ, chưa có hoa văn. Một đống lớn chỉ thêu màu sắc rực rỡ, trên bao cắm kim cũng cắm chi chít kim.

Quý Mạn thử cầm lấy kim thêu hoa, Mục Túc giúp nàng đem khăn đặt ở khung thêu, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng: “Chủ tử muốn thêu sao?”

“Ừ…” Quý Mạn còn đang tự hỏi nên thêu như thế nào, tay nàng lại đột nhiên run lên, tiếp theo liền thuần thục mà đâm một kim lên mặt khăn, tiếp theo hiện lên một đầu uyên ương, đường thêu cực tốt.

Tay vẫn là tay của mình, phí cũng vẫn là sức lực của mình, cũng có thể tự làm nó dừng lại. Quý Mạn phát hiện, thế mà bàn tay này được sinh ra là để thêu thùa.

Hoặc là nói, Nhϊếp Tang Du còn ở thân thể của nàng, thân thể này còn có bản năng thêu thùa.

Nhϊếp Tang Du, một người quật cường đến tình nguyện đói chết cũng không muốn thêu thùa, thế mà hiện tại chịu giúp nàng thêu thùa? Quý Mạn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng mà như vậy vừa lúc, ngoan ngoãn thêu khăn, sẽ không sợ chịu đói!