Chương 2

Có phải tất cả những gì đã xảy ra cho đến nay là một giấc mơ? Toàn bộ những chuyện đã xảy ra sau khi anh vào Kỵ binh, và cả cảm giác lạnh lùng của lưỡi kiếm đã chém vào cổ anh nữa?

Nếu là một giấc mơ, đó sẽ là một cơn ác mộng khủng khϊếp. Ngay từ ngày đầu tiên đến Thủ đô, anh đã nhìn thấy tương lai của mình kết thúc.

‘Nhưng nó quá chi tiết và thực tế để được gọi là một giấc mơ…’

Có ai đó đã sử dụng phép thuật để đưa anh trở lại 11 năm trước? Hay sức mạnh của Chúa đã cảm thấy tiếc thương cho cái chết của anh?

Quay ngược thời gian là điều mà không một tín đồ quyền lực nào có thể làm được. Chúa thường thể hiện sức mạnh của mình thông qua những người theo ông, nhưng không ai trong số họ được cho là đã được cứu khỏi cái chết và bị đưa trở lại quá khứ.

Nhưng nếu thực sự quay trở lại 11 năm trước, có rất nhiều cơ hội để Yuder gỡ lại những điều mà anh đã hối tiếc.

"Đúng vậy, tương lai!’

Anh đã nghĩ mình sẽ mất nó mãi mãi. Khi anh nhận ra điều đó, tay anh run lên vì sung sướиɠ và ngạc nhiên.

Anh có thể làm bất cứ điều gì bây giờ. Chỉ cần rời khỏi đất nước và đến một nơi khác, nhanh chóng xây dựng sức mạnh của mình, hoặc thậm chí gia nhập Đội kỵ binh chết tiệt đó.

‘… Và có lẽ bây giờ mình có thể tìm ra nguyên nhân của sự thay đổi toàn cầu và ngăn chặn nó.’

Đúng vậy, nó không chỉ là về Kỵ binh. Yuder nhớ lại những thứ mà anh đã treo trên bờ vực của cái chết.

Nhiều năm sau, các vết nứt bắt đầu xuất hiện trên thế giới. Bắt đầu với sự thay đổi khí hậu và những thảm họa thiên nhiên có thể gọi là thiên tai, quyền năng của Chúa dần dần che giấu sự hiện diện của nó.

Sự điên rồ và hoài nghi kỳ lạ sẽ ám ảnh con người khi những thứ chưa từng tồn tại bắt đầu xuất hiện, và còn vô số thứ khác sẽ xảy ra.

Đó là điều mà Yuder không thể giải quyết một mình, nhưng giờ đây vô số người vẫn sống và tồn tại trên thế giới. Nếu anh ấy nói với họ và yêu cầu giúp đỡ trước…

"Không…đợi đã."

Ý nghĩ đang chạy bận rộn dừng lại trong giây lát. Yuder lắc đầu và nhận ra có một kẽ hở trong quan điểm của mình.

Yuder trước đây có sức mạnh và uy quyền mà không ai có thể bỏ qua với tư cách là chỉ huy của Đội kỵ binh của Đế chế, nhưng giờ anh chỉ là một cậu bé mới từ nông thôn đến Thủ đô. Làm gì có ai sẽ lắng nghe anh chứ?

“Họ sẽ không bao giờ lắng nghe đâu.”

Kỵ binh là tổ chức đầu tiên bắt đầu ở Đế chế Orr. Có thể bởi vì cựu Hoàng đế, hiện là Hoàng đế hiện tại, có thái độ rất hạn chế đối với Người thức tỉnh.

Bất kể bây giờ anh có trở nên mạnh mẽ như thế nào, vẫn khó có thể đi đến bất kỳ quốc gia nào và được đối xử tốt hơn ở đây.

Các quốc gia khác, vốn đã nửa tin tưởng về tác dụng sau khi thành lập Kỵ binh, nhiều năm sau đã nhận ra rằng trao một số quyền lực và địa vị cho Người thức tỉnh tốt hơn nhiều so với việc đàn áp họ vô điều kiện.

Và có một số nơi các tổ chức tương tự được thành lập muộn màng, nhưng thời điểm đã muộn, tạo ra những xung đột không thể cứu vãn giữa các nhà lãnh đạo quốc gia và Người thức tỉnh.

Những quốc gia như vậy thường đi vào con đường nội chiến vì ngay cả những tổ chức được thành lập muộn cũng không thể được kiểm soát đúng cách.

Do đó, Kỵ binh của Đế chế Orr tự hào về địa vị và danh tiếng mạnh nhất so với bất kỳ tổ chức tương tự nào.

Chỉ huy của tổ chức, Yuder, cũng luôn ở trong ánh mắt ghen tị ở bất cứ nơi nào anh ấy đến…

Khi nhớ lại quá khứ, Yuder thoáng nhìn xuống sàn nhà. Anh không muốn nghĩ về những ngày đó.

‘Dù sao thì, không có nơi nào tốt hơn ở đây bây giờ… Và ở đây có những người thích hợp nhất để nhận trợ giúp về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.’

Yuder biết rằng cường độ của lực bao quanh cơ thể anh ta không tạo ra nhiều khác biệt so với khi anh ta mới Thức tỉnh mười ba năm trước.

Với sức mạnh này, người bình thường có thể tạo ra những kỳ tích mà họ có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó không thể so sánh với những bậc thầy vĩ đại của Tháp Ngọc trai, những người đã chỉ đào một con đường trong một thời gian dài.

Một sự thật vĩnh cửu rằng ai đó càng mạnh thì họ càng ít lắng nghe người khác. Điều đó được biết rõ nhất bởi chính Yuder, người đã sống như vậy.

Cần phải có sức mạnh và vị trí đó để thuyết phục những người như vậy tìm ra và ngăn chặn những thảm họa trong tương lai không xảy ra ngay lập tức.

"Được rồi, bây giờ phải gia nhập vào Kỵ binh trước đã. Mình có thể bắt đầu sau khi đưa ra một số điều kiện khác.’

Yuder nhanh chóng chấp nhận thực tế của mình và quyết định mơ về một tương lai tốt đẹp hơn trước.

Đó không phải là điều kiện sẽ là trở ngại để anh trở lại với một thường dân ít quyền lực hơn và không có gì cả.

Anh ấy đã tìm lại được một thứ tài sản không thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì gọi là thời gian. Điều quan trọng là anh ấy đã trở về từ tương lai khủng khϊếp của mình và bây giờ anh ấy đang đứng ở đây. Đó là tất cả.

Yuder ở trong phòng cả ngày lẫn đêm để sắp xếp thông tin mà anh nhớ được và suy nghĩ về những việc cần làm trong tương lai.

Anh ra khỏi phòng vào buổi sáng ngày thứ ba sau khi nhận ra rằng mình đã thụt lùi mười một năm trước.

“Này, khách mới. Chủ nhà trọ nói rằng cậu cuối cùng cũng đã thức dậy rồi."

Trong khi Yuder đang đi xuống để rửa mặt thì có ai đó nói chuyện sau lưng anh ấy.

“Cậu đến đây để làm bài kiểm tra ở cung điện phải không? Tôi cũng thế đó. Thật tiện lợi khi có một đồng nghiệp để chia sẻ thông tin mà phải không nào? Vì vậy cậu có muốn nói chuyện với tôi không?"

Yuder quay đầu lại và mở to mắt. Anh biết người này. Không phải bây giờ, nhưng trong tương lai.

Tóc đỏ và mắt xanh sống động đến từ miền Nam của đất nước. Vẻ ngoài đầy màu sắc gợi nhớ đến một bông hồng nổi bật.

Một người nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong số những người vượt qua Kỵ binh với Yuder, anh ta đã được cử đi trấn áp quái vật và chết trong một tai nạn từ rất sớm.

Đã có rất nhiều lời bàn tán về cái chết sớm của một tài năng quý giá như vậy…

“Tôi là Gakane Bolunwald. Còn cậu?"

Đúng vậy, đó là tên của anh ấy. Yuder lặng lẽ mở miệng khi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, sáng ngời như trong ký ức sống lại của anh vậy.

“Yuder.”

“Được rồi, Yuder. Bây giờ tôi sẽ ăn sáng. Còn cậu thì sao?"

Anh ấy có gặp Gakane trước đây không nhỉ? Yuder nhìn lại trí nhớ của mình. Đã mười một năm trôi qua, nên ký ức trở nên rất mờ ảo, nhưng anh chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp anh ta…

"Ừm, tôi đã ăn rồi."

Khi ở trong phòng chuẩn bị cho bài kiểm tra Kỵ binh, anh ấy đã từng chào hỏi và nói điều gì đó tương tự như bây giờ.

Vào thời điểm đó, Yuder đã từ chối ngay lập tức vì anh ấy có ít kinh nghiệm pha trộn lời nói với những người khác tiếp cận anh ấy một cách không cần thiết, và Gakane đã quay đi cùng với sự xấu hổ. Sau đó, họ hầu như không gặp nhau cho đến khi anh ấy qua đời.

Trước đây, anh không thích đối xử với những người có thể gia nhập Kỵ binh khi anh thậm chí còn không biết liệu mình có sớm trở về nhà được hay không.

Thành phố Thủ đô rộng lớn mà anh nhìn thấy lần đầu tiên tràn ngập sự bất mãn và cảnh giác thay vì những cảm xúc tích cực dành cho Yuder, người đã sống một mình trong vùng núi yên tĩnh.

Nhưng giờ gặp lại anh ấy, anh nghĩ Gakane có thể là một người khá tốt. Việc một người xuất thân từ một gia đình danh giá tự nguyện ở trong một quán trọ cũ kỹ như vậy không phải là chuyện thường, không hề tỏ ra miễn cưỡng dù đã nghe tên và biết Yuder là một thường dân không nhà không họ.

Đó là điều mà mười một năm trước anh đã không nhận ra.

"Sức mạnh của anh ta là gì nhỉ? Chỉ có ấn tượng duy nhất là nó khá tốt, nhưng mình không nhớ chi tiết.’

“Được rồi.”

Yuder quyết định dùng bữa với Gakane và tìm hiểu thêm về anh ta. Thật có ý nghĩa khi anh ấy là người đầu tiên anh gặp sau khi trở về quá khứ.

Nói chuyện có lẽ sẽ mang lại những ký ức của quá khứ đã trở nên mờ ảo kia cũng nên.

“Tôi sẽ gọi món gà hầm và bánh mì, cậu?”

Gakane nói chuyện thân mật mặc dù anh ấy có thể không biết tuổi của Yuder. Yuder luôn quen với việc mọi người bị đe dọa trước mặt anh và thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào anh ấy, vì vậy anh khá ấn tượng với thái độ này của anh ta.

“Giống anh.”

"Ok, cậu sẽ không hối tiếc đâu. Đây là món mà cậu đã đặt đây ! "

Thực đơn mà Gakane gọi ngon như lời đảm bảo của anh ấy. Đó là một món ăn mà cậu thậm chí còn không biết những nguyên liệu nào được sử dụng trong một quán trọ cũ kỹ như vậy, nhưng nó khá ngon đấy.

"Thấy thế nào? Có ngon không?"

Gakane hỏi với một nụ cười vui vẻ. Yuder gật đầu khi cho món hầm vào miệng.

“Tôi đã thử tất cả các thực đơn ở đây, nhưng sự kết hợp này là tuyệt nhất. Họ cho rất nhiều thịt vào và nướng bánh mì mỗi sáng. Dù sao thì, tôi rất vui khi được gặp cậu đấy , đồng nghiệp."

Đã lâu rồi cậu không nghĩ thức ăn là một thứ khác chứ không chỉ ăn được thế này. Cậu thấy lạ.

“Tôi đến từ miền Nam Ulan. Đã đến đây một tuần trước. Tôi đã lo lắng liệu mình có thể kết bạn với vài người trước khi làm bài kiểm tra hay không, nhưng tôi nghĩ thật nhẹ nhõm khi gặp được cậu đấy.”

Gakane khá hòa đồng. Yuder cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy đôi mắt xanh lá cây muốn câu trả lời từ Yuder sau khi cho cậu biết anh đến từ đâu.

“Tôi đến từ miền trung.”

"Miền Trung? Ở đâu? Quan? Bellec? Hoặc…"

“Airic.”

Yuder đã nói tên quê hương của mình sau một thời gian dài như vậy. Như trước đây, họ của anh ấy “Aile” mà anh ấy nhận được khi được nhận vào Kỵ binh đã được đặt theo tên quê hương của anh ấy.

Trong số hơn 300 ứng viên trúng tuyển, tất cả đều là dân thường được đặt họ, vì vậy hầu hết họ đều không thành thật với tên của mình. Kể từ đó, chiều sâu của sự chân thành khác với phía "Yudrain", được đặt và đặt cẩn thận tương tự như tên ban đầu khi anh trở thành chỉ huy của Kỵ binh.

“Lần này mình không phải là chỉ huy của Kỵ binh, và mình sẽ không được đặt cho cái tên đó nữa.”

“Airic? Ý cậu là chỗ gần Dãy núi Ric ấy hả?”