Chương 20: Bắt cóc

Tiếu An An lòng như lửa đốt chạy ra khỏi khuôn viên trường một mạch chạy ra cổng trường đón xe trở lại biệt thự, không ngờ đến là lúc này vì vừa đến giờ tan lớp mà tất cả sinh viên đều ồ ạt đổ ra cổng, chỉ chưa đầy năm phút cổng trường đã chật kín người.

Tiếu An An gấp đến mức ước rằng mình có một đôi cánh có thể bay lên khỏi đám người trước mặt, nhưng có thế nào điều đó cũng không thể xảy ra. Cố gắng chen lấn cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám đông nhưng vẫn chưa đi được mấy bước cô bị một chiếc xe đen chặn lại chưa kịp để cô phản ứng đã bị người từ trong xe vươn tay túm lấy cổ tay cô kéo mạnh vào hàng ghế sau.

Vì lực đẩy mạnh khiến Tiếu An An đập đầu vào cánh cửa bên phía đối diện ngay sau đó người bên kia liền không khách khí đẩy cô bật dậy, Tiếu An An chỉ cảm thấy đầu óc xoay vòng, choáng váng không phân biệt được phương hướng, một trận buồn nôn chực trào lên l*иg ngực, không quan tâm có đang ở trên xe hay không cô liền chồm dậy nôn dữ dội.

Người trên xe không ngờ trước được hành động này của Tiếu An An, phút chốc liền há hốc mồm kinh ngạc: “Cô điên rồi, lại dám nôn trên xe.”

Tiếu An An nghe vậy liền nhận bản thân gây ra lỗi, mặc dù không biết đối phương là ai cô cũng liên tục cúi đầu nói xin lỗi, dù như thế nào cô cũng đã làm bẩn xe của họ rồi. Nhưng lúc này Tiếu An An mới ý thức được có điều không đúng, dừng lại động tác cúi đầu xin lỗi cô ngước đầu nhìn những người đang trong xe lúc này. Tất cả có bốn người, bọn họ đều là đàn ông, một người lái xe, một người ngồi cạnh ghế lái, còn hai người ngồi hai bên phía bên cạnh cô, mặt mũi đều rất dữ tợn, đặc biệt người vừa mới lên tiếng kia trên mặt còn có một cái sẹo kéo dài từ trán đến má phải của hắn.

Cô hy vọng đều mà cô đang nghĩ trong đầu lúc này sẽ không phải sự thật, nhưng mà hành động tiếp theo của tên có vết sẹo kia đã khẳng định đều cô nghĩ chính là đúng. Một cái tát thật mạnh giáng xuống má của cô, theo sau là tiếng mắng kinh người của hắn: “Mày nên ngồi im lặng ngoan ngoãn cho ông, nếu còn lộn xộn thì đừng trách ông đây không thương hoa tiếc ngọc.”

Bị tát một cái rõ đau cộng thêm tình trạng của bản thân hiện tại Tiếu An An hoảng loạn hơn bao giờ hết. Cô không biết mình đã đắc tội với ai, cũng không biết những người đàn ông trên xe này, đối với người luôn được che chở và yêu thương của mẹ mà lớn lên giống như cô thì chuyện này làm cô sợ không ngừng run rẩy. Nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, với sức ép của hai người đàn ông dữ tợn ngồi bên cạnh cô chỉ có thể cắn chặt răng không cho tiếng khóc bật ra. Cô ý thức được lần này không giống như lần cô bị đám nữ sinh bắt nạt, dù gì lần đó đám nữ sinh đó chỉ vì ghen tức mà đánh cô, nhưng lần này lại khác, lý trí cô bảo rằng chuyện này rất phức tạp và nếu cô thật sự không nghe lời bọn họ chắc chắn cũng sẽ có thể gϊếŧ chết cô.

Reng Reng Reng!

“A lô”

“…”

“Chúng tôi sẽ đem cô ta đến chỗ đã nói trước đó, việc còn lại sẽ giao lại cho các người.”

“…”

“Chúng tôi còn phải làm việc khác, từ đầu chúng ta đã giao hẹn chúng tôi chỉ cần đem cô ta đến chỗ hẹn trước.”

“…”

“Dù các người có trả gấp mười chúng tôi cũng không đổi ý.”

Nói xong câu đó người đàn ông ngồi cạnh ghế lái lập tức tắt máy không cho đối phương có ý nói thêm câu gì.

“Hừ… bọn họ coi chúng ta là ai chứ, còn muốn chúng ta làm thêm việc không giao hẹn trước sao?”, người đàn ông vừa nghe điện thoại xong vẻ giận dữ lên tiếng.

“Bọn người giàu có đều là như vậy, tự cho mình là đúng sai khiến người khác, nhưng lần này họ đã sai khi sai khiến chúng ta rồi”, người đàn ông vừa ra tay tát cô lúc nãy không giấu được vẻ mặt khinh thường nói.

Tiếu An An tuy rằng rất kinh hãi nhưng đầu óc cố gắng giữ thật bình tĩnh, cô âm thầm quan sát bốn người đàn ông trong xe và cả cuộc gọi vừa rồi, nếu cô đoán không sai thì bọn họ chỉ là được thuê làm việc cho ai đó, người thực sự muốn bắt cô chính là người bọn họ vừa nói gọi xong, bọn người trên xe chỉ muốn đưa cô đến chỗ hẹn trước không có ý tiếp tục ở lại canh giữ cô. Đột nhiên trong đầu Tiếu An An xuất hiện một kế hoạch chạy trốn khi bọn họ đem cô xuống xe.

Xe chạy được một khoảng thời gian nữa thì dừng lại, trước khi xuống xe bọn họ đã trói chặt tay và chân cô lại, cả quá trình Tiếu An An đều yên lặng để bọn họ trói, vì cô biết vùng vẫy hay phản kháng chỉ làm cho cô kiệt sức chứ không có tác dụng gì cả, cái cô cần làm lúc này chính là chờ đợi thời cơ thích hợp để thực hiện kế hoạch chạy trốn của mình.

Đem cô vào một kho chứa đầy những chiếc thùng gỗ cả bốn tên đàn ông trên xe đều bước xuống đưa cô vào một căn phòng đã có người chờ sẵn, nói một câu: “Tôi đã đem người giao đến”, sau đó liền quay người rời đi không một chút dư thừa.

“Khoan đã!”, người lên tiếng là một tên đàn ông thân hình béo ú, Tiếu An An thầm nghĩ bắt cóc bây giờ sao lại chọn người có thân hình như vậy nếu cảnh sát đến hắn ta làm sao chạy trốn kịp. Cô vừa nghĩ đến cảnh tên béo tròn này ì ạch chạy trốn cảnh sát liền không nhịn được cười, nhưng làm sao cô dám thể hiện ra mặt, vì thế chỉ có thể cắn chặt răng nhịn xuống.

“Còn chuyện gì sao?”

“Ông chủ của chúng tôi nói muốn các người tiếp tục vụ này đến khi xong thì thôi.”

“Không thể!”

Rất dứt khoát và chắc chắn, nói xong cả bốn tên đàn ông quay người tiếp tục tiến về chiếc xe, như không muốn day dưa với tên béo ú đó nữa.

Tên béo ú thấy lời nói mình bị xem thường như vậy gương mặt hắn trở nên vặn vẹo khó coi, từ trước đến nay tuy hắn làm việc cho người khác nhưng bình thường không ai dám từ chối dứt khoát còn vẻ khinh thường hắn như cả bốn tên này.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức tối, trực tiếp bỏ qua Tiếu An An mang thân hình béo ú của mình chạy lên chắn trước mặt bốn tên kia.