Chương 18: Bạch Vĩ Thanh

Hoắc Ngạn nhìn màn hình máy giám sát trước mặt, bên trong là cảnh Tiếu An An loay hoay cố sức trèo lên cánh cổng lớn biệt thự, sau khi được lên trên tưởng chừng dễ dàng tiếp đất thì lại bị vướng phải tay áo, cứ như thế bị treo lơ lửng trên cánh cổng, vì gấp gáp sợ bị phát hiện mà không sợ đau đớn giật mạnh tay áo bị vướng khiến trọng lực cơ thể bị va chạm mạnh trên nền đất, cũng không quan tâm đau đớn mà nhanh đứng lên chạy hướng ngược lại.

"Thiếu gia, tôi xin lỗi."

"Tôi cho cậu thời gian ba mươi phút đem cô ấy đứng trước mặt tôi", Hoắc Ngạn gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn người đàn ông đang cúi đầu trước mặt phát ra âm lệnh cuối cùng.

Người đàn ông nhẹ run rẩy một cái rồi nhanh nhẹn nói "Vâng ạ", sau đó phóng như bay ra ngoài. Hắn ta là người trông chừng Tiếu An An trong biệt thự chỉ vì chút sơ sót mà để cô trốn ra ngoài không hay biết, hắn biết Hoắc Ngạn lần này thực tức giận, không đem hắn một phát tiễn đi đã là nhân nhượng ông nội của hắn, nên hắn phải trân trọng cơ hội cuối lần này, nếu không e rằng không chỉ hắn mà ông nội hắn trong Hoắc gia cũng sẽ không yên ổn.

Hoắc Ngạn nhíu chặt mày kiếm nhìn hình ảnh cô gái nhỏ từ lúc bị treo trên cánh cổng đến lúc bị ngã lăn ra đất. Vẻ mặt ngày càng một trở nên u ám hơn, tức giận đóng mạnh màn hình laptop sau đó cầm lấy áo vest vắt trên ghế trầm mặt ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Nhân viên trong công ty phút trước còn ồn ào vừa làm thì chỉ một giây sau khi nhìn thấy Hoắc Ngạn đều đồng loạt im lặng cúi đầu tránh né hướng khác.

Bọn họ không phải lần đầu nhìn thấy gương mặt tức giận của cậu nhưng lần này họ cảm nhận được sự tức giận của cậu đáng sợ hơn nhứng lần trước đó, tuy không biết nguyên nhân nhưng điều đầu tiên họ làm chính là tránh né cậu thật xa, đám nhân viên nữ bình thường vẫn luôn nhìn trộm cậu cũng tự hiểu mà an phận, dù thế nào công việc vẫn là quan trọng hơn hết, ngu ngốc đến mấy cũng biết hiện tại nếu để cậu biết được thì công việc và tiền lương béo bở của bọn họ sẽ không cánh mà bay mất.

Hoắc Ngạn vừa ra đến đại sảnh công ty thì Vu Hạo cũng đang tiến vào: "Ngạn cậu biết mình đến nên xuống tận đây..." " đón mình sao", câu nói còn chưa nói hết thì Hoắc Ngạn đã lướt qua người hắn tiến lại chiếc Maybach đang đậu trước cửa công ty lên xe rời đi như không để sự tồn tại của Vu Hạo vào mắt.

Vu Hạo không lạ lẫm gì hành động của bạn tốt, rất tự nhiên như chuyện rất bình thường tiếp tục tiến vào công ty, khi đi ngang qua các nhân viên nữ vẫn đang ở trạng thái say mê nhìn hắn lưu manh nháy mắt với bọn một cái, sau đó hiên ngang rời đi.

"Các người có nhìn thấy không? Vu tổng vừa rồi nháy mắt với tôi đó, tôi chắc chắn là được amh ấy để ý đến rồi, các cô nên chiếu cố tôi một chút, biết đâu sau này tôi sẽ nghĩ đến tình cảm còn làm việc chung với các cô mà sẽ dành một vị trí tốt ở Vu Viễn cho các cô."

"Cô đừng có mơ mộng vào ban ngày nữa, mắt cô chắc chắn có vấn đề nên mới thấy Vu tổng nháy mắt để ý đến cô, cô mau soi gương nhìn thử cái nhan sắc này của bản thân đi, ở đây ai không biết Vu tổng nổi tiếng đào hoa chứ, phụ nữ của anh ta không biết xếp hết thành phố A này có đủ không, nếu anh ta thật sự để ý với cô thì mắt của anh ta nhất định có vấn đề rồi, người anh ta nháy mắt chính là tôi đó có biết không?"

"Rõ ràng là nhìn tôi."

"Là nhìn tôi."

"Bây giờ là thời gian tám chuyện?"

Thanh âm lạnh lẽo vang lên cắt ngang lời xôn xao của đám nhân viên nữ, đám nhân viên im bặt nhìn về hướng người phụ nữ đứng trước cửa thang máy ánh mắt như gϊếŧ người nhìn bọn họ, cô ta mặc trên người bộ đồ công sở bó sát, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đều rất hoàn hảo, đôi mắt nhìn lướt nhìn một lượt đám nhân viên còn đang tụm tranh cãi.

"Các người không muốn làm việc nữa thì đến phòng tài vụ nhận lương sau đó rời khỏi đây đi."

Đám nhân viên nữ nghe xong tuy không cam lòng nhưng đều cúi mặt trở lại chỗ làm việc, thấy thái độ không xem cô ta ra gì của đám nhân viên, cô ta vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ hướng theo đường Vu Hạo đã đi qua mà bước tới.

Dừng lại trước căn phòng đóng chặt cửa trước mắt Bạch Vĩ Thanh nắm chặt nắm tay, trong lòng thở dài một tiếng sau đó vẫn tiến lên mở cửa bước vào, còn chưa hoàn toàn bước vào phòng cánh tay đã bị nắm lấy từ phía trong dùng sức và gấp gáp kéo vào, chưa kịp định thần đã bị người phía trước đẩy mạnh vào tường sau đó một thân hình cường tráng áp tới, đôi môi đỏ mọng nhanh như chóng bị chiếm lấy, ngang tàn bá đạo cướp hết vị ngọt trong khoang miệng cô.

Đến khi hô hấp của Bạch Vĩ Thanh sắp không thông người phía trước mới buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô Vu Hạo cười nhạo một tiếng: “Chỉ vài ngày không gặp đã trở nên thẹn thùng như vậy?”

Thấy cô gái trước mặt cúi thấp đầu không có ý định nói chuyện với mình, Vu Hạo đôi lông mày không vui chau lại, nắm lấy chiếc cằm thon gọn của cô nâng lên ép cô phải ngước lên nhìn mình: “Rất oán hận tôi?”, đôi mắt phiếm hồng long lanh ánh nước khiến người ta nhìn vào chỉ thấy đau lòng.

Bạch Vĩ Thanh: “Tôi không dám”

Vu Hạo: “Không dám? Bạch Vĩ Thanh em còn có cái không dám? Đừng nghĩ bày ra bộ mặt đáng thương này tôi sẽ tha cho em, mơ cũng đừng mơ. Tôi tin rằng em cũng đã biết tình hình hiện tại của Bạch gia rồi có đúng không? Em muốn đấu với tôi, em nghĩ em có đủ năng lực đó?”

Nghe đến Bạch gia Bạch Vĩ Thanh gương mặt căm phẫn không giấu được sự tức giận trong đôi mắt nhìn Vu Hạo: “Anh đừng ép người quá đáng.”

Vu Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười đầy âm mưu tính toán của mình: “Đây là em đang ép tôi, sao có thể nói là tôi ép người?”

Bạch Vĩ Thanh cắn chặt răng, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ tức giận nhưng không thể bộc phát, hiện tại cô rất muốn đem người đàn ông trước mặt này ném đi một nơi thật xa, tốt nhất có thể để hắn không bao giờ trở về được. Nếu không phải hắn nhúng tay vào Bạch gia sẽ như ngày hôm nay? Cô chính là thật xui xẻo đã va phải hắn, nếu suy cho cùng nguyên nhân khiến Bạch gia tệ hại như ngày hôm nay chính là lỗi của cô, nếu hôm đó cô không đến bữa tiệc đó thì cũng không xảy ra nhiều chuyện tiếp theo như vậy.