Chương 5: Ranh giới

Xin lỗi vợ, chúng ta làm lại nhé!

(wattpad: _lilys_ttnn)

Đứng ngồi không yên suốt 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra. Nhưng anh nhận được câu trả lời như không thể nào nói né được nữa.

"Cô ấy bị đa chấn thương, xuất huyết não dẫn đến hôn mê. Bây giờ phải dựa vào ý chí của cô ấy để qua khỏi, nếu trong vòng 48 tiếng mà không tỉnh lại thì sẽ tử vong. Nếu tỉnh thì có cơ hội sống sót nhưng cũng không cao. Sau 2 ngày đó mà không sao thì có 50% sống sót trong vòng 30 ngày. Tôi rất lấy làm tiếc phải báo tin này cho cậu. Cơ hội rất mong manh, qua khỏi 30 ngày mà không sao nữa thì các bệnh nhân sau 1 năm mới có thể tự lập như bình thường"

Những lời của bác sĩ nói ra như khứa vào tim anh, đau lắm, nhói lắm. Cơ hội sống của cô giờ đây nằm trọn trong 48 tiếng tới. Nhưng còn phải chống chọi thêm 30 ngày để dành giật sự sống. Anh phải làm sao để tiếp thêm cho cô sức mạnh đây. Giá như người nằm đó là anh thì tốt biết mấy. Anh nguyện thay thế vị trí đó của cô.

Sau khi mặc đồ của bệnh viện bắt buộc để vào thăm cô, anh ngồi xuống nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà khóc. Anh chưa bao giờ khóc như vậy, ngay lúc này đây anh cảm nhận được sự xa cách giữa hai người hơn bao giờ hết. Anh sợ lắm, sợ mất cô vĩnh viễn, sợ không còn cơ hội nhìn thấy cô. Bờ vai anh run lên vì khóc, mắt mũi đỏ hoe thật đáng thương. Lấy lại bình tĩnh, anh ôn nhu nói.

"Họ nói với anh nhưng mà anh không tin đâu. Tuyết Sang của anh luôn mạnh mẽ mà có đúng không. Em phải ráng lên có nghe không"

Hơn 24 tiếng trôi qua, Tồn Hy vẫn luôn bên cạnh cô mà không ăn uống, chợp mắt một tí nào. Bỗng cô cử động, anh vui mừng gọi cô, nhưng lại hoảng sợ khi cô bị co giật chứ không phải là dấu hiệu của tỉnh lại. Bác sĩ bảo cô bị co giật và lên sốt, cơn hôn mê càng lúc càng chìm sâu, cho thấy sự sống rất mong manh. Anh như sụp đỗ tinh thần không biết phải làm gì, chỉ ngồi nhìn sự sống của cô ngày càng xa dần như thế làm sao anh có thể chấp nhận.

"Nếu có thể đánh đổi hết tất cả chỉ để lấy lại sự sống của em, anh bằng lòng. Anh xin em, hãy tỉnh lại, chúng ta chỉ còn hơn 20 tiếng nữa thôi, em có nghe thấy không"

Anh chạy về nhà lấy thứ gì đó trong tủ rồi lại lấy thêm một hộp nhỏ màu đen chạy vào bệnh viện, vừa đi vừa về mất tầm hơn 2 tiếng. Anh tiến lại ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng đưa ra ảnh siêu âm đứa con ngày xưa của cô.

"Em xem, con chúng ta sẽ rất lo cho mẹ nó. Nhất định nó không muốn trông thấy ba mẹ nó xa nhau. Em quay về đi, đừng chìm sâu vào cơn hôn mê nữa. Anh hứa anh sẽ không làm phiền đến em nữa, em muốn gì anh cũng đồng ý. Tuyết Sang, em mau tỉnh dậy đi"

Càng lúc nhịp tim của cô càng rối loạn, huyết áp càng lên cao như không còn cách nào cứu chữa được nữa. Những gì Tồn Hy nói liệu cô có nghe không, cô có muốn không. Trước khi thϊếp đi vì tai nạn chẳng phải cô tha thiết được sự sống hay sao. Vậy mà càng lúc cô càng chìm sâu vào cơn hôn mê như tuyệt vọng. Còn 1 tiếng nữa là đúng 48 tiếng, Tồn Hy tuyệt vọng. Anh nắm tay cô đưa lên gò má của mình áp sát mà nói những gì muốn nói.

"Chúng ta, kiếp này đã bỏ lỡ, nhưng nhất định kiếp sau anh sẽ không buông tay em"

Anh lấy chiếc hộp màu đen kia mở ra, là 2 chiếc nhẫn cưới. Anh đeo lên tay cô rồi dùng tay cô đeo cho anh. Anh cười mà nước mắt rơi.

"Em không thoát được anh đâu. Anh xin lỗi vợ, chúng ta từ bây giờ làm lại nhé! Anh sẽ là người chồng mẫu mực hết lòng yêu thương vợ con, được chứ"

Tự nhiên nhịp tim cô đập thật nhanh khiến anh lo lắng nắm chặt tay cô. Bỗng huyết áp cô trở về bình thường, nhịp tim cũng trở về bình thường, anh vui mừng nhìn máy đo. Được một lát thì tay cô như đang chạm vào má anh bằng chính sức của cô chứ không phải do anh nắm. Anh nhìn cô rồi nhanh chóng gọi bác sĩ. Anh bị đưa ra ngoài, các bác sĩ ở trong được tầm 30 phút ra báo tin vui cho anh là cô đã tỉnh lại. Không biết cảm giác hiện tại của anh vui như thế nào, chỉ biết anh ôm chặt lấy bác sĩ và nói cảm ơn rất nhiều lần. Ngũ quan trên gương mặt kia sáng bừng lên hẳn, anh chạy vào với cô.