Chương 45: Khi Bất Diệt nói nhiều

Khóe môi Thanh Nhã hơi co giật, nếu Bất Diệt là con người thực sự thì không biết kiêu ngạo đến cỡ nào.

“Lợi hại như vậy sao?” Cô cũng phối hợp với Bất Diệt.

“Tất nhiên.”

Thanh Nhã cảm thấy Bất Diệt giống như một đứa trẻ, cô đang hình dung ra, đứa trẻ này đang khoanh tay tỏ ra kiêu ngạo khinh thường người khác.

Vương Đình phát hiện khi cô nói chuyện với Bất Diệt, đôi mắt trở nên linh động có hồn hơn.

“Đây là xe của anh à.” Cô lại hỏi.

“Lúc đầu là của Lý Nam Vương, nhưng Bất Diệt không phục tùng, chỉ có tôi mới thuần được nó.”

“Là tôi không ưa thằng đó, nên không nghe theo lệnh.” Bất Diệt hậm hực, dường như có hận với hắn ta.

“Tại sao lại không ưa?” Cô tò mò hỏi.

“Ghét còn cần lí do à?" Bất Diệt hấp háy mắt cảm biến, giống như đang chớp mắt với cô.

Cô gãi đầu, xe mà cũng có thể thuần như con thú, thật khó tin. Nhờ có Bất Diệt mà trong xe bớt ngượng ngùng.

Thành phố S nổi tiếng về nhiều mặt, đặc biệt là các tòa nhà cao chọc trời, cùng với nhiều loại xe đắt tiền. Ngoài ra còn có các khu vui chơi giải trí như Đam Mê, casio…

An ninh ở thành phố S không được tốt cho lắm, ở đây luôn xảy ra các vụ xô sát hoặc thanh toán lẫn nhau giữa ban ngày.

“Anh có thể dừng xe ở trước cửa ngân hàng không?”

“Sao lại hỏi chủ nhân, hỏi tôi nè, tôi là người cầm lái đấy.” Bất Diệt im lặng được vài phút lại nói.

“À, vậy có thể dừng không Bất Diệt.”

“Được thôi.”

Phanh xe thắng lại, dừng bên vỉa hè.

“Cảm ơn nhé!”

“Cho cô 5 phút.” Vương Đình nhìn đồng hồ xong nói.

“5 phút, 5 phút làm sao tôi có thể rút được tiền trong khi đó làm thủ tục đã mất hơn...”

“Lên xe.” Vương Đình cắt ngang lời cô.

“Nhưng...”

“Thời gian không còn nhiều.”

Vương Đình mở cửa xe đẩy Thanh Nhã vào ghế lái phụ.

“Quần áo của tôi…”

“Đây là thẻ tín dụng của tôi.” Vương Đình đặt vào tay cô.

“Nhưng mà...”

“Tôi không thích ai cãi lại lời.”

“Nhưng...” Cô không quen dùng tiền của người khác.

Vương Đình nhìn cô bằng ánh mắt lạnh, sắc bén không vui, ánh mắt nói cho cô biết nếu cô dám từ chối thử xem, hậu quả cô không gánh nổi đâu.

“Vâng!” Cô ỉu xìu cúi xuống cầm thẻ tín dụng.

“Cầm đi cầm đi, quý cô đừng ngại ngùng, hiếm khi chủ nhân xì tiền ra, cứ chi tiêu cho toẹt bô đi. Cô không tiêu quen tay, thì đưa thẻ đây tôi tiêu hộ."

"Tôi cần tiền để nâng cấp ngoại hình, tôi vừa nhận được thông tin từ app, có bộ cánh màu hường rất đẹp.”

“Thử ăn cắp xem, tôi không lột cậu ra mới lạ đấy.” Vương Đình cảnh cáo Bất Diệt.

“Biết rồi, giỡn chút xíu làm gì mà căng.”

“Đưa tới cửa hàng gần đây đi.”

“Ô kê.” Bất Diệt hấp háy mắt, lao đi.

“Dừng đây đi.” Cô vội lên tiếng khi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ cũ.

“Dừng đây á?” Bất Diệt hỏi.

“Ừ.”

“Cô có chắc mình mua ở chỗ này không?” Vương Đình hỏi, cô gật đầu.

Thanh Nhã bước vào cửa hàng lựa chọn cho mình vài bộ quần áo đơn giản, ở gian hàng giảm giá.

Vương Đình không khỏi nhíu mày, chẳng hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì, nếu là một cô gái khác chắc chắn sẽ mua những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền.

Vương Đình nhìn cô mặc bộ áo len giản dị, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết. Một vẻ đẹp mà bao người đàn ông đều muốn che trở bảo vệ...

Cô trả lại thẻ và hóa đơn thanh toán, Vương Đình liếc qua hóa đơn, mày khẽ nhíu lại vì con số chưa tới 2 triệu.

Tiền trong tài khoản cũng không phải là ít, mà cũng không quá nhiều.

Vương Đình từ trước cho tới nay chỉ biết kiếm tiền chứ không biết tiêu tiền, chi phí trong sinh hoạt đã có người lo liệu.

“Tôi sẽ trả lại số tiền mà tôi nợ anh.”

“Tùy.”

Giọng Vương Đình đang không vui, anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

“Ây zô, người đẹp mặc rẻ rách cũng đẹp.” Bất Diệt chẹp miệng nói.

“Im.” Vương Đình cáu giận quát lớn. “Nói mãi không mệt à, tao điếc tai rồi đấy.”

“Người máy biết mệt mới lạ.” Đây là suy nghĩ của Bất Diệt, nếu nói ra, Bất Diệt sẽ biến thành diệt tan tành luôn đấy.

Biết ông chủ đang không vui nên Bất Diệt rất ngoan ngoãn tắt mắt đi ngủ.

Đợi cô ngồi ổn định, Vương Đình đưa thẻ ra trước mặt cô.

“Cầm.”

“Dạ!” Dạ nhưng cô chưa cầm.

Cô nhìn tấm thẻ bạc, hoa văn không phải rồng mà cũng không phải phượng mà là một đóa hoa sen trắng thuần khiết.

“Cầm.”

Vương Đình lặp lại một lần nữa.

“Nhưng tôi mua đủ rồi.”

“Cầm.”

Vương Đình vẫn kiên nhẫn đưa về phía cô.

“Quý cô, chủ nhân bảo cầm cứ cầm đi, tiền trong đó có rất nhiều, quý cô tiêu xài cả đời vẫn chưa hết, nếu không cưa đôi.” Bất Diệt không sợ chết, vẫn táy máy nói vài câu mới ở được.

“Câm miệng, không nói chẳng ai bảo mày bị câm.” Vương Đình trừng mắt.

Cô đành cầm lấy, bởi vì ánh mắt này còn khủng bố hơn cả Lý Nam Vương, nói hắn lạnh nhưng người ở trước mắt còn lạnh hơn.

“Nhắc lại thêm lần nữa, tôi không thích kẻ nào không tuân theo sự sắp xếp.”

“Chi phí tháng này cô đã trả cho Lý Nam Vương chưa? Nếu chưa có thì cầm đi, còn không cô xác định đi tiếp người vượn.” Vương Đình nhắc nhở cô.

Nếu Vương Đình không nhắc cô cũng quên, sắp tới phải trả chi phí cho Lý Nam Vương.

Theo luật lẽ ra Lý Nam Vương là người phải chi trả tiền cho cô hàng tháng, nhưng đằng này lại là cô phải trả.

“Tại sao anh giúp tôi.” Cô hỏi.

Vương Đình không trả lời câu hỏi của cô, vì câu này ngay bản thân anh còn không biết, thay vào đó anh trả lời cô bằng một câu khác.

“Hắn ở trên tầng 8 phòng 888, tôi sẽ đưa cô lên một đoạn khoảng 3 giờ chiều cô phải có mặt tại Đam Mê.”

“Tận 3 giờ?” Cô suýt chết với câu nói này của Vương Đình.

Mấy phút ở bên cạnh Đen đủ làm cô sợ đằng này tới những 3 giờ chiều, thời gian tuy rằng rất ngắn nhưng Thanh Nhã lại cảm thấy rất dài.

Cô nắm lấy khủy tay Vương Đình như cầu khẩn.

“Không ở đến 3 giờ được không?”

Vương Đình tránh ánh mắt van xin của cô, nếu là người khác anh không hề né tránh ngược lại sẽ tận hưởng niềm đau của họ.

Nhưng đối với Thanh Nhã lại không dám nhìn thẳng, trái tim chợt nhói lên một nỗi đau, tâm trạng luôn bị đè nén ngột ngạt khó chịu.

Cô từ từ bỏ tay ra, trên gương mặt tràn đầy sự tuyệt vọng, cô nhìn khách sạn Thiên Đường. Đây là khách sạn lớn nhất trong thành phố và ông chủ của khách sạn không ai khác chính là Đen.