Chương 39: Tính khí thất thường của Khải Huy

Ánh mắt dừng lại ở bàn tay phải đã được băng bó rất cẩn thận, thật lâu sau Khải Huy mới cất tiếng hỏi.

“Bị thương?”

Cô vẫn còn sợ con người này, nhất là chiếc mặt nạ sắc lạnh, u ám.

“Qua đây.” Tuy giọng Khải Huy lạnh lùng nhưng vẫn thấy rõ sự quan tâm.

Khải Huy ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô tiến tới gần, cô do dự một lúc xong cũng đi đến.

Nếu không nghe lời, cô lại sợ phải làʍ t̠ìиɦ với con thú đầy lông lá.

Khải Huy nắm lấy tay, cô vội rụt lại.

“Tôi không sao, chỉ là bất cẩn để mình bị thương thôi.” Cô nói nhỏ nhẹ.

Khải Huy một lần nữa nắm lấy tay cô, vỗ xuống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống, do dự một lúc cô mới ngồi xuống bên cạnh.

Khải Huy kiểm tra vết thương trên tay cô, khi nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày.

“Ai đâm?” Giọng Khải Huy rất lạnh.

“Do không cẩn thận bị ngã.” Cô rụt tay, che lại vết thương.

“Phải không?” Khải Huy nhìn cô có chút hoài nghi.

“Vâng!”

“Lý Nam Vương tổn thương cô?”

Dù cô trả lời như vậy Khải Huy vẫn không tin, đối với ai thì không rõ, nhưng đối với Lý Nam Vương thì Khải Huy biết rất rõ về con người của hắn.

“Không có.” Cô hốt hoảng.

“Nếu hắn không làm ra chuyện này thì tốt, bằng không...”

Ánh mắt Khải Huy thật sắc bén sau chiếc mặt nạ, mày kiếm hơi nhăn lại sau đó giãn ra.

“Đau không?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng đầy quan tâm, kiểu quan tâm này giống như cô là người yêu vậy.

Cô giật mình ngẩng đầu nhìn, dưới lớp mặt nạ chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo, đáng sợ như Lý Nam Vương. Ánh mắt này không khớp với giọng nói đầy quan tâm. Không lẽ, là cô nghe nhầm sao?

Khải Huy nắm lấy tay cô rồi cúi xuống hôn vào mu bàn tay, bờ môi lạnh lẽo chạm vào vết thương, cô lại cảm thấy nóng bỏng.

Sự nóng bóng là do luồng hơi từ miệng Khải Huy thổi vào vết thương, hành động này vượt xa sự tưởng tượng của cô, khi cô rụt tay về, thì bị giữ lại.

“Cô bé ngốc.” Khải Huy vuốt tóc cô.

Thanh Nhã choáng váng trước cử chỉ nhẹ nhàng của Khải Huy.

“Tôi quen anh à?” Cô mạnh dạn hỏi.

“Không quen, nhưng có người quen cô?”

“Ai?” Cô tò mò.

“Lâm Phàm."

“Lâm Phàm.” Cô chợt nhớ ra người này đã vì cô mà trở mặt với Lý Nam Vương.

“Tôi có quen anh ta à?” Cô thực sự không biết Thanh Nhã trước đây có quen biết người đó không. " Anh ta là bạn anh?”

“Coi là vậy đi, anh ta nhờ tôi chăm sóc cô.”

“Lần trước tôi chưa kịp cảm ơn anh ta, phiền anh nếu có gặp chuyển lời cảm ơn của tôi tới anh ta.”

“Cô thực sự không nhớ anh ta sao?” Giọng Khải Huy có chút buồn.

“Tôi...” Cô không phải là Thanh Nhã, làm sao biết anh ta là ai.

“Không sao.” Khải Huy nở nụ cười hiền dịu nhìn cô.

“Tôi... bị mất trí.” Mãi lúc sau cô mới cất tiếng, và lấy cho mình một cái lý do ngớ ngẩn nhất.

“Mất trí.” Khải Huy phản ứng ngoài ý muốn, khi nghe cô nói mất trí.

“Lý Nam Vương.” Khải Huy nghiến răng ba chữ này.

“Mất trí gì chứ, hắn có một loại thuốc khi tiêm vào, con người sẽ không còn nhớ mình là ai và quên đi quá khứ.”

“Chắc chắn hắn đã cho cô dùng loại thuốc này.”

Ly rượu trong tay Khải Huy vỡ nát, mảnh thủy tinh đâm vào tay chảy máu mà không hay biết.

“Anh gì ơi...” Cô hốt hoảng, lay tỉnh anh ta.

“À...”

Khải Huy sực tỉnh, nhìn bàn tay dính máu, do kích động quá mà thành ra...

“Kêu tôi Huy, chứ không phải anh gì, hãy nhớ lấy, Huy là tên của tôi.” Khải Huy đứng dậy đi đến bên tủ, lấy ít bông băng sau đó ngồi xuống giường.

“Để tôi giúp anh.”

“Ừ.” Khải Huy rất ngoan ngoãn chìa tay ra.

Cô ngồi xuống, cẩn thận băng bó vết thương, lại không hề chú ý tới ánh mắt Khải Huy nhìn cô đầy mê luyến và ngập tràn tình cảm.

Khi cô ngẩng đầu lên nét mặt Khải Huy lại trở nên lạnh lùng.

“Xong rồi.”

Khải Huy nhìn bàn tay được cô băng cho rất cẩn thận, còn thắt nơ con bướm.

“Tôi không hiểu nổi, phụ nữ các cô đều thích thắt nơ con bướm là thế nào?”

Khải Huy nằm xuống giường, sau đó vỗ sang bên cạnh ý bảo cô cùng nằm xuống.

Cô định từ chối, lại nhớ tới con thú đầy lông lá, nên ngoan ngoãn nằm xuống nhưng giữ khoảng cách.

Bất ngờ Khải Huy ôm lấy, cô hốt hoảng đẩy ra.

“Anh làm gì vậy?”

“Việc cần làm giữa đàn ông với đàn bà.” Máu sở khanh trong người Khải Huy lại nổi lên.

Thanh Nhã run sợ trước hành động vuốt ve của Khải Huy. Đối với đàn ông, cô không hiểu được tính khí của họ hay thay đổi thất thường.

“Tôi không thích nhìn thấy bộ dạng run sợ của cô trước mặt tôi, nhưng tôi lại thích cơ thể của cô run rẩy dưới thân." Khải Huy vuốt ve đôi chân thon dài của cô.

"Để tôi giúp cô cởi, hay cô tự cởi?" Khải Huy luồn ngón tay vào dây áo của cô nhấc lên.

Thanh Nhã không thể tin được, vừa nãy anh ta rất nhã nhặn, còn bây giờ lại trở thành con người bỉ ổi, dâʍ ɖu͙©.

“Không nghe.” Khải Huy không hài lòng.

“Tôi cởi...” Cô run sợ, chậm chạp cởϊ áσ.

Khải Huy nhìn cô chằm chằm, đảo qua một lượt, khóe môi hơi nhấc lên tạo thành một đường cong hài lòng, nhưng rồi nụ cười chợt tắt.

“Cô lại leo lên giường cùng gã nào, tôi từng nói cô là người của tôi không nghe sao?” Nhìn thấy vết tím trên người cô, Khải Huy tức giận.

Vết tím này cô cũng không biết do đâu mà có, nếu mà biết vết bầm tím trên cơ thể mình, cùng Vương Đình tạo ra thì không biết phản ứng của cô như thế nào nhỉ?

Trong lòng Khải Huy không ngừng rít gào ba chữ Lý Nam Vương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cánh cửa phòng, bởi vì ở đó có người đang dõi theo.

“Đừng có cởi lưng chừng, mau cởi hết ra.” Dường như đang cáu giận.

Thanh Nhã chậm rãi cởi bỏ áo rất chậm, như đang cố kéo dài thời gian. May mà trên mặt còn có mặt nạ che đi, nếu không mặt mũi của cô lúc này ửng đỏ hơn quả cà chua.

“Trèo lên.” Khải Huy lại ra lệnh.

Trèo lên, nhưng mà trèo lên đâu chứ? Thanh Nhã đang do dự không biết trèo lên đâu.

“Trèo... Trèo lên đâu ạ.” Cô ngại ngùng, còn sắc mặt thì tái xanh.

Khải Huy nhìn cô, rồi chỉ tay lên người mình ý muốn nói là "leo lên đây chứ còn leo lên đâu".

Khải Huy tóm lấy dây áσ ɭóŧ, ở trước ngực cô kéo sát vào gần, dây áo bung ra để lộ bộ ngực căng tròn. Cô ôm lấy ngực quay lưng về phía Khải Huy.