Chương 37: Vương Đình lo lắng cho cô

Bảo An dùng tay che đi phần hạ thể.

Vương Đình liếc xéo một lượt xong nói.

“Các bộ phận trên cơ thể đều có cấu tạo của đàn ông, ai chẳng giống nhau, còn ngại cái gì?”

Thấy Vương Đình không đi mà còn tiến lại gần, Bảo An trở nên luống cuống, quát.

“Cậu có biết phép lịch sự không đấy?”

Vương Đình không nói, mà kéo Bảo An ra ngoài

“Ơ… này… này…”

Vương Đình không cần biết này biết nọ, việc cần lúc này là trị thương cho Thanh Nhã.

Vương Đình lôi Bảo An ra khỏi bồn tắm, Bảo An kêu la om sòm khi vẫn còn khỏa thân.

“Ê ê… Cậu bị điên rồi hả.” Bảo An mặt đỏ ửng, có thể đốt cháy cả một căn nhà.

Vương Đình đẩy Bảo An lên phía trước, giọng nói như ra lệnh.

“Xem vết thương cho cô ấy.”

“Cậu bảo tôi trị thương cho cô ta trong bộ dạng như vậy á?” Bảo An trợn mắt chỉ vào mình.

Vương Đình liếc nhìn Bảo An bằng nửa con mắt, sau đó ném khăn cho Bảo An.

“Dùng tạm đi.”

“Cậu..”

Bảo An muốn nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt của Vương Đình, rất đáng sợ nên đành nuốt lời trở lại.

“Coi như tôi sợ cậu.”

Bảo An nghiến răng, đành quấn khăn vào hông sau đó mới xem xét vết thương trên tay Thanh Nhã, trong lòng không khỏi oán hận cô.

“Vết thương có nghiêm trọng không?” Vương Đình hỏi.

Bảo An thở dài, nhìn Vương Đình hỏi một câu.

“Cậu có tình cảm gì với cô gái này?”

“Không có.”

“Ồ, không có, vậy tại sao lại lo cho cô ta.”

“Vì cô ta là người mà tôi giám sát, nếu có chuyện gì xảy ra ai chịu trách nhiệm.”

“Phải không?” Bảo An cười khẩy.

“Cậu vì cô ta mà phạm vào sai lầm, cậu có biết không đấy.”

“Tôi không thích kẻ lắm lời.” Vương Đình dơ tay lên, để điểm huyệt.

“Được, tôi cứu là được chứ gì, ăn món điểm huyệt chẳng thú vị gì.” Bảo An từng nếm qua nên biết sự lợi hại.

Vương Đình hỏi lại lần nữa.

“Vết đâm có ảnh hưởng tới việc sinh hoạt sau này không?”

“Có. Rất nghiêm trọng là đằng khác.”

“Bằng mọi cách, cậu phải khôi phục lại cho cô ấy như lúc đầu.”

Vương Đình nắm chặt bả vai Bảo An bóp mạnh, Bảo An đẩy ra.

“Biết rồi, đừng có ra lệnh cho tôi.”

“Tôi cứu cô ta không phải vì cậu ra lệnh, mà là do xuất phát từ lương tâm của một người thầy thuốc.”

“Khi mẹ tôi còn sống thường hay nhắc, mọi người trả tiền cho công sức của bác sĩ, còn sự tử tế của bác sĩ sẽ là món nợ ân tình.”

“Bằng khả năng của tôi, cô ta sẽ sớm bình phục.”

Bảo An chăm chú nhìn vết thương.

“Thật may khi Lý Nam Vương vẫn chưa muốn phế tay cô ta. Đưa vào trong phòng thuốc, tôi sẽ vào ngay.”

Vương Đình bế Thanh Nhã đi về phía bên trái, tiến lên hai bước rồi lùi lại nửa bước, dùng đế giày gõ nhẹ dưới sàn ba tiếng.

Bức tường im lìm bỗng mở ra, sau bức tường là một căn phòng màu trắng sạch sẽ đầy mùi thảo dược.

Cùng lúc đó tại phòng Vip dành cho khách qua đêm ở Đam Mê.

Khải Huy ngồi ngả ra phía sau, hai tay giang rộng trên thành ghế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ theo nhịp.

Bộ âu phục màu đen khoác trên người được may bằng tay, từng mũi kim sợi chỉ, được khâu rất cẩn thận, giống như là được đo trước khi khâu.

Đôi chân thon dài gác lên bàn, ánh điện chiếu xuống mặt nạ gắn kim cương trở nên sắc bén.

Xung quanh Khải Huy phát ra luồng sáng lạnh, nếu để ý sẽ nhận thấy Lý Nam Vương và Khải Huy có vài nét tương đồng.

“Hôm nay anh rất rảnh nhỉ?” Lý Nam Vương hỏi với giọng điệu châm biếm.

“Không lẽ, bận rộn tôi mới được phép tới đây?” Khải Huy cong môi trả lời.

“Tôi cầu mong anh tới thường xuyên nữa là, chẳng qua tôi thấy ngạc nhiên khi anh có thời gian ghé qua đây.”

Lý Nam Vương tìm tư thế ngồi thoải mái mà vừa quen thuộc, hắn kín đáo quan sát Khải Huy để thăm dò.

Hắn cho người điều tra về Khải Huy, nhưng kết quả đều trả lời bằng con số không.

Khải Huy thu gọn đôi chân nghiêng người nhìn hắn.

“Cậu cho người theo dõi tôi?”

Trước câu hỏi của Khải Huy, Lý Nam Vương thoải mái thừa nhận, nhún vai trả lời.

“Nghề của chúng ta mà, muốn nắm thóp được đối thủ mạnh hơn, thì cần tóm được nhược điểm.”

Lý Nam Vương dùng ngón tay thon dài vuốt lại cà vạt cho phẳng.

Khải Huy búng tàn thuốc vào gạt tàn, cánh môi hình cung hơi cong lên, cười mà như không cười.

“Tôi cho cậu một lời khuyên từ đáy lòng, chuyện của tôi cậu không nên tò mò, nếu không sẽ hại đến thân.”

“Riêng Khải Huy tôi, từ trước tới giờ khi làm việc gì, đều không để lộ dấu vết, trừ khi…”

Khải Huy dừng lại, hút một hơi thuốc sau đó nhả ra, khói thuốc lượn lờ trước mặt. Khải Huy dùng tay phẩy đi, xong nói tiếp lời nói vừa rồi.

“Tôi muốn để lộ.”

Lý Nam Vương lắc lư ly rượu trong tay.

“Lý Nam Vương ta, từ trước tới giờ chưa bao giờ phải nể phục ai, ngoài anh. Xem ra tôi phải học hỏi thêm kinh nghiệm từ phía anh.”

Lời nói của Lý Nam Vương nghe thì có vẻ là kính phục, nhưng người trong cuộc mới hiểu đấy là sự mỉa mai.

“Ha ha ha…” Khải Huy bật cười lớn, khiến mặt nạ bạc càng thêm lạnh lẽo và có phần âm u.

“Cậu không nhận ra, giữa hai ta có một mối quan hệ rất thân thiết à.?”

“Tôi thích cậu là ở điểm thẳng thắn, và một chút tàn bạo không giống ai.”

“Anh đang nhạo báng hay là đang khen tôi ?” Môi hắn thoáng nhấc.

“Không hề.” Khải Huy ngồi thẳng lưng, dụi điếu thuốc cháy gần hết vào gạt tàn, xong tự rót cho mình ly rượu.

“Người anh em à, lần cuối tôi nhắc nhở cậu, đừng cho người điều tra về tôi, chỉ mất thời gian của cậu. Nếu cậu biết được sự thực, tôi nghĩ cậu sẽ không hài lòng.”

“Nếu anh đã có lời như vậy, thì bản tính tò mò của tôi lại càng mãnh liệt, chắc chắn tôi sẽ tăng cường điều tra.” Khóe môi Lý Nam Vương hơi cong lên trả lời.

“Đã vậy, giữa hai ta không thể tránh khỏi băng đạn.” Khải Huy nhún vai.

“Từ bạn mà trở thành thù, thì Lý Nam Vương ta cũng không ngán ngẩm gì đâu.”

“Ồ, hy vọng một ngày không xa hai chúng ta không phải là kẻ thù của nhau.” Khải Huy uống ngụm rượu. “Hôm nay tôi tới là để tìm người.”

“Là ai?” Hắn lắc lư ly rượu.

“Cậu biết là ai rồi, còn hỏi làm gì?”

Động tác lắc lư ly rượu chợt dừng lại, hắn nhìn Khải Huy vài giây xong lại tiếp tục lắc.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, cầm lấy bao thuốc rút ra một điếu, người phục vụ đứng bên cạnh châm lửa giúp.

Lý Nam Vương hít một hơi dài tựa người ra ghế, ngẩng cổ phun ra một hơi, khói thuốc lan tỏa bay về phía Khải Huy.

Khải Huy xua đi khói thuốc, tựa người ra ghế vắt chân chữ ngũ nhìn hắn.

“Sao vậy?” Khải Huy hỏi.

“Đáng tiếc cô ta hiện giờ không tiện tiếp khách.”

Khải Huy hơi nhíu mày hỏi.

“Không tiện, ý gì?”

“Đàn bà tới tháng.” Hắn trả lời.

“Ha ha ha...” Khải Huy bỗng bật cười, nhìn hắn đầy thăm dò. “Phải không?”