Chương 1: Sống lại trong thân xác mới

Trước mắt Huyền Chi xuất hiện một gương mặt hoàn toàn xa lạ, đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khi chớp mắt thì gương mặt ấy cũng chớp theo, khi chạm vào mặt cô gái ấy cũng chạm theo

“Đau quá…”

Huyền Chi nhìn xuống cổ tay, giật mình phát hiện.

“Máu… Chuyện... chuyện gì thế này?”

“Đau, đau chết đi được. Đây không phải nằm mơ, chuyện gì đang xảy ra với mình.”

“Mình là ai, mình đang ở đâu?”

“Tại sao lại biến thành người khác.”

Huyền Chi hoang mang khi nhìn thấy chính mình ở trong gương.

“Không, đây là mơ…”

“Là mơ, không phải là sự thực.”

Nhìn thấy con dao gọt hoa quả đặt bên cạnh, Huyền Chi cầm lên.

“Đúng, chỉ là mơ thôi.”

Huyền Chi không do dự cắt vào cổ tay, cơn đau nhức lan tỏa khắp các sợi dây thần kinh.

Đầu óc cô trở nên thanh tỉnh, đã chứng minh đây là sự thực.

Huyền Chi thất thần nhìn cô gái trong gương, mặc kệ vết thương đang chảy máu.

“Đây là sự thật sao?”

“Nực cười…”

Huyền Chi cười như một kẻ tâm thần, tâm trạng của cô lúc này rất hoang mang, khi biết mình sống lại trong thân xác của người khác.

Khá lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại, nhìn kỹ mình trong gương.

“Cô gái này…”

“Không ngờ linh hồn của mình lại nhập vào thân xác của Thanh Nhã.”

“Một người nổi tiếng giật chồng em gái.”

“Bị giam cầm ở lâu đài, về sau không ai biết cô ta sống như thế nào, rồi dần rơi vào dĩ vãng.”

“Nhưng vài ngày trước, không biết ai đã đăng một video về cuộc sống khốn khổ của Thanh Nhã tại lâu đài.”

“Cũng dấy lên một làn sóng hiếu kỳ của những kẻ vô công rồi nghề.”

“Câu chuyện của cô ta bị lãng quên gần hai năm, nay lại có dịp nhắc đến.”

“Mấy đứa bạn của mình rất hứng thú với chuyện này, chúng nó kiên nhẫn hàng giờ để tìm những tin tức cũ, sau đó chia sẻ lên trang cá nhân.”

“Tin tức được chia sẻ, rất nhiều người quan tâm.”

“Người ta thắc mắc vì sao Lý Nam Vương, biết kẻ thù rồi mà vẫn bằng lòng cưới.”

“Nhiều ý kiến đồng tình cho rằng, cưới về để hành hạ.”

“Hai năm trở về đây người ta mới biết thân phận thực sự của Lý Nam Vương.”

“Trước đây người ta chỉ biết, Lý Nam Vương là kẻ lông bông đầu đường xó chợ.”

“Là một tên du côn suốt ngày đánh đấm, sau đó thì trở thành tài xế riêng đưa đón Linh đi học.”

“Đây là câu chuyện tốn rất nhiều giấy mực, của cánh phóng viên, nhà báo.”

“Và trong câu chuyện này, thực hư ra sao chỉ có người trong cuộc mới biết được.”

Luồng suy nghĩ bị cắt đứt khi nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang.

Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc tây phục màu đen xuất hiện.

Hắn là Lý Nam Vương, là người nổi tiếng giàu có và đẹp trai.

Đồng thời cũng là niềm mơ ước khát khao của bao phụ nữ.

Và hắn chính là chồng của cô - Thanh Nhã hiện giờ.

Lý Nam Vương nhìn Thanh Nhã, ánh mắt dừng tại vết cắt ở cổ tay.

“Hừ..”

Hắn nở nụ cười lạnh, nhẫn nhịn cơn thịnh nộ.

Cô đột ngột bị hắn túm gáy, dúi xuống vũng máu trên sàn nhà.

“Cô nghĩ muốn chết là có thể chết dễ dàng à?”

Mùi máu tanh nồng mặn chát, khiến Thanh Nhã rất muốn nôn.

“Cô đã đạt được mục đích thì phải sống để hưởng thụ, chết đi cô không cảm thấy tiếc nuối à?”

“Cũng phải, tôi đã để cô sống trong cô độc gần hai năm nay.”

“Xem ra phải làm một chút gì đó để cô cảm thấy bớt tĩnh mịch nhỉ?”

Ánh mắt Lý Nam Vương lạnh nhạt nhìn cô.

Còn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang tái xanh vì sợ.

“Tôi sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp như mong muốn, nếu cô còn đem cái chết ra để chơi với tôi.”

“Hậu quả ra sao tôi không thể nói cho cô biết trước.”

Dứt lời Lý Nam Vương đẩy Thanh Nhã ngã ra sàn nhà.

“Vào đi.”

Vừa dứt lời, từ bên ngoài xuất hiện bốn gã đi vào.

“Bốn người chăm sóc cô ta chu đáo một chút.”

“Vâng!”

Bốn người kia vâng mệnh.

Lý Nam Vương ngả lưng vào thành ghế.

Một vệ sĩ bưng khay rượu đi tới, trên khay có ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, đây là thứ rượu vang hảo hạng mà hắn thích.

Cô muốn chạy trốn nhưng chợt nhận ra, chân không thể đứng lên vì không còn sức lực.

“Người đẹp, đừng sợ cùng bọn anh vui vẻ một lúc nào.”

Một gã cười cợt, trong ánh mắt lộ rõ sự dâʍ đãиɠ.

Gã túm lấy tay Thanh Nhã trói lại, cô hoảng loạn hét lớn.

Ông trời cũng biết cách trêu đùa, cô vừa tỉnh dậy còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, vì sao lại biến thành Thanh Nhã, thì bây giờ lại đối diện với điều tồi tệ nhất.

Vết thương ở cổ tay bị sợi dây thừng cọ xát, khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn.

“Ả đàn bà này còn có sức giãy giụa quá đấy.” Gã vung tay tát.

Thanh Nhã bị một cái bạt tai thật mạnh, khóe môi cô rỉ máu. Trên khuôn mặt tái nhợt in dấu bàn tay.

“Buông ra.”

“Cha mẹ ơi cứu con.”

“Ở đây không có cha mẹ, chỉ có tụi tao cứu cô em thôi.”

“Hê hê… “

“Con mồi này, nuột thật.”

“Hít hà… Lại thơm nữa.”

“Đầu lưỡi liếʍ qua da thịt đã cảm thấy kí©h thí©ɧ rồi, thịt thật thơm.”

Mấy gã cợt nhả, sàm sỡ trêu đùa cô.

Quần áo thì bị xé rách, cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt bốn gã.

Cô vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng.

Lý Nam Vương nhàn nhã hưởng thụ ly rượu trên tay. Còn ánh mắt vẫn không rời khỏi cô vợ của mình.

“Tuyệt…”

“Hương vị rượu này, khiến lòng ta mê say, sảng khoái không ngừng.”

Hắn cảm cảm thấy tâm trạng lúc này cực kỳ vui.

“Cô cảm thấy khi rơi vào nỗi sợ hãi có tuyệt không?”

Cảm giác ưa thích của hắn, chính là nhìn thấy nỗi đau của người khác, rơi vào tuyệt vọng.

Đúng lúc có kẻ chuẩn bị xâm nhập vào cơ thể của cô, hắn chợt ra hiệu cho dừng lại.

“Dừng.”

Một chữ súc tích gọn nhẹ bao trùm một mệnh lệnh.

Bốn gã nhìn cơ thể nóng bỏng của cô, lòng đầy tiếc nuối, đành nuốt nước miếng rồi rời đi.

Hắn nhìn Thanh Nhã, nửa như dừng lại trên cơ thể, nửa như nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cho dù là nhìn đi đâu thì vẫn thấy rõ sự khinh bỉ.

“Có điều, cũng phải khen ngợi cô, khi sở hữu một cơ thể quyến rũ như vậy.”

“Chỉ có từng đó, thì không thể gây hứng thú đối với tôi.”

“Cơ thể của cô chỉ thích hợp với loài cầm thú.”

“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thì tôi vẫn nghĩ cô, là một người lương thiện.”

“Nếu Linh không chết thì cô làm gì có ngày hôm nay.”

“Cô nghĩ mình ở vị trí này là do ai?”

“Là do em gái cô trước khi chết để lại di ngôn, là phải cưới cô.”

“Cô nghĩ mình thay thế, được vị trí của em gái, thì tôi sẽ yêu thương cô sao?”

“Không, cô nhầm rồi.”

“Người tôi yêu chỉ có thể là Linh, còn cô tôi lấy về là để hành hạ.”

Da mặt cô tái xanh vì sợ, cố lết về phía sau khi Lý Nam Vương tiến lại gần.

“Thế nào, có cảm thấy hạnh phúc khi được một người chồng biết lo cho cô không?”

Lý Nam Vương tính nói tiếp, đúng lúc cửa phòng mở ra, một người con gái xinh đẹp xuất hiện.

“Anh làm gì mà để người ta chờ lâu vậy?”

“Em vào đây làm gì?”

Giọng Lý Nam Vương trở nên dịu dàng, sau đó vội vàng tới bên che mắt cô gái lại.

“Không nên nhìn những thứ này, rất dơ bẩn con mắt.”

Hắn bịt mắt cô gái dẫn ra ngoài.

Trước khi rời đi, hắn nghiêng đầu nhìn phía sau, giọng nói không dịu dàng ấm áp mà rất lạnh nhạt.

“Ngoan ngoãn sống cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện kết thúc cuộc đời của cô.”

Cánh cửa phòng đóng lại, còn vang vọng tiếng dỗ dành của hắn dành cho cô gái.

Thanh Nhã ngồi rũ rượi ra sàn, chân tay cô như bị rút sạch gân cốt.

Cổ họng thì nghẹn lại khóc không thành tiếng.

Đầu óc thì trở nên trống rỗng mù mịt, nghĩ cho cùng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy sẽ biến mất.

Cổ tay lúc này lại truyền đến cơn đau, nói cho cô hay đây là sự thực chứ không phải là mơ như cô suy nghĩ.

Cô vẫn chưa chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.

Và linh hồn cô đã nhập vào thân xác của Thanh Nhã.

Cô nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt trở nên ảm đạm.

“Không lẽ cuộc đời của mình vĩnh viễn bị giam cầm ở đây.”

“Không, nhất định mình sẽ rời khỏi đây để trở về nhà.”

Thanh Nhã vịn tay vào tường đứng dậy, bước chân đi loạng choạng vào nhà tắm.

Dòng nước mát lạnh xối lên người khiến cô tỉnh táo hơn, đồng thời cũng giảm cơn đau do vết thương đem đến.

Cô chà khắp cơ thể để loại bỏ thứ mùi ghê tởm mà bốn gã kia đem đến.