Chương 8 (1)

"Cậu có chắc kế khích tướng này hiệu quả với anh ta không?"

Mạnh Nghênh có chút hoài nghi, một người như Phó Văn Thâm sẽ sử dụng một thủ thuật đơn giản như vậy sao?

"Nếu anh ta không thích cậu, thì tại sao phải quan tâm cậu có hứng thú với ai chứ."

Chung Lê bình chân như vại nhìn lướt một vòng bạn bè của mình, đồng thời dạy cô gái thẳng thắn có đầu óc đơn giản này: "Đàn ông là động vật có tiêu chuẩn kép. Chỉ cho phép bản thân bay nhảy, nhưng người vợ không bao giờ được phép cắm sừng anh ta.”

Mạnh Nghênh bán tín bán nghi, thảo luận với thái độ như một người nghiên cứu: "Nhưng nếu cậu thực sự yêu người khác, chẳng phải sẽ càng hợp ý anh ta hơn sao, có thể ly hôn rồi?"

"Ngu xuẩn." Chung Lê chỉ tay vào trán cô, "Ai nói nếu tớ yêu người khác, thì sẽ ly hôn với anh ta. Anh ta nuôi bạch nguyệt quang ở bên ngoài, tớ cũng có thể nuôi một anh chàng đẹp trai ở bên ngoài. Cùng nhau nɠɵạı ŧìиɧ, tớ còn có thể dùng tiền của anh ta nuôi trai nữa ấy chứ, cho anh ta tức chết?"

Mạnh Nghênh chợt hiểu ra: "Cao!"

"Ủa?" Chung Lê thắc mắc với nhóm bạn của mình: "Tớ có nuôi mèo sao?"

Biệt danh WeChat của Chung Lê rất đơn giản, đó là tên của cô: Li. Hình đại diện là một con mèo, và con mèo này cũng xuất hiện với số lượng lớn trong vòng bạn bè của cô.

"Cậu nuôi nhiều năm rồi, nó năm nay đã 15 tuổi rồi."

Mạnh Nghênh vươn đầu nhìn con mèo trắng trên màn hình, đột nhiên cảm thấy đây có thể là một cơ hội tốt.

Hãy để Chung Lê nhìn con mèo mà cô ấy đã nuôi hơn mười năm và nhìn vào vòng bạn bè trong quá khứ, những hình ảnh về trước đây trong quá khứ có thể sẽ tác động đến não cô ấy và kí©h thí©ɧ cô ấy khôi phục trí nhớ.

Một con mèo sư tử lông dài màu trắng tinh, con ngươi khác biệt, thân hình không nhỏ, lông trắng như tuyết mềm mại, có thể thấy nó đã được chăm sóc cẩn thận.

Nó đang nằm trên chiếc giá đệm cạnh cửa sổ, khép hờ hai con mắt khác màu, lim dim ngủ dưới nắng, chân trước bên phải gác lên chân trước bên trái, rất tao nhã uy nghiêm.

Dù thế nào đi nữa, Chung Lê cũng không thể nhớ rằng mình đã nuôi một con mèo trong mười lăm năm.

Cô chỉ nhìn thôi đã thích lắm rồi, ánh mắt dịu dàng nhìn vào bức ảnh: "Wooooow, sao mình lại bỏ quên một em bé xinh đẹp như vậy."

"Tên nó là gì?"

"Tây Tây."

"Tây Tây, nghe thật hay." Chung Lê lại hỏi: "Tại sao gọi là Tây Tây?"

Mạnh Nghênh trầm mặc một hồi: "Bởi vì cậu nói nó giống Tiểu Tây Chỉ."

Chung Lê: "..."

OK, rất hợp lý.

Chung Lê tiếp tục lướt dòng bạn bè.

Vòng kết nối bạn bè của cô thú vị hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, tần suất cập nhật rất cao, đôi khi có vài lượt trong một ngày.

Một nửa là chú mèo tên Tây Tây, và nửa còn lại là cuộc sống hàng ngày đầy màu sắc, bao gồm: thức ăn, du lịch, tiệc tùng, các cuộc triển lãm và trình diễn thời trang khác nhau.

Chung Lê là một người rất thích chia sẻ cuộc sống của mình, nếu có một nơi ghi lại cuộc sống của cô một cách chi tiết nhất thì đó phải là vòng bạn bè của cô ấy.

Mạnh Nghênh vui vẻ ngồi ở một bên, giải thích cặn kẽ cho cô nghe những cảnh diễn ra trong từng vòng bạn bè và những nhân vật xuất hiện trong đó.

Vừa ngồi lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô.

Ban đầu, Chung Lê vẫn còn phân vân không biết sẽ bình luận gì về những bức ảnh.

Sau đó dần dần im lặng, lông mày dần dần nhíu lại, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.

Mạnh Nghênh bất giác trở nên căng thẳng, giống như giây phút trước khi giáo viên công bố điểm ở trường, thời gian được chia nhỏ thành những chuyển động vi mô, và mỗi một thay đổi nhỏ trên biểu cảm đều có thể là một phán đoán hàng gigabyte.

Cô kéo chặt quần jean, thận trọng và chờ đợi hỏi: "Thế nào? Cậu có nhớ gì không?"

Chung Lê đặt điện thoại xuống và đột nhiên thở dài.

"Để hòa nhập vào cuộc sống của cô ấy, tớ đã làm việc rất chăm chỉ để tạo ra những ảo ảnh này."

Cô cảm thấy buồn và xót xa cho con người cũ của mình: “Tớ yêu anh ấy nhiều lắm”.

"..."

Mạnh Nghênh nhìn cô, rồi nhìn cuộc sống hàng ngày sang trọng, tuyệt vời và viên mãn trên màn ảnh.

Nếu Phó Văn Thâm biết rằng cậu mặc trang phục cao cấp tham gia tuần lễ thời trang là vì cậu yêu anh ấy, chắc anh ta cũng có thể cảm thấy vinh dự đi.

Mạnh Nghênh buông ngón tay ra, vuốt phẳng nếp gấp quần jean, đập vỡ cái hộp: “Cậu yêu anh ta nhiều như vậy, đã đãi anh ta ăn uống thịnh soạn, tổ chức tiệc tùng du lịch khắp nơi, trả nhiều tiền như vậy, anh ta còn nɠɵạı ŧìиɧ, đơn giản không phải là người!"

Chung Lê: ?

Nghe kỳ lạ nhỉ.

-

Hai trưởng lão nhà họ Chung mấy ngày nay lo lắng cho chuyện của Chung Lê nên đã đến ngôi chùa Quan Âm nổi tiếng của thành phố bên cạnh thắp hương cầu an, đồng thời mang về cho Chung Lê một lá bùa bình an, để dưới gối của cô.